ẾCH - Trang 110

Trạm trưởng đưa ông ta đến Khoa sản phụ với vẻ mặt cầu tài, bộ
điệu khúm núm trông chẳng khác một kẻ nô tài ngày xưa. Cô nói:
“Trước đó, Tần Sơn là một kẻ rất hống hách, luôn luôn quát nạt,
coi thường tất cả mọi người, chỉ cần một cái nháy mắt lại biến
thành một kẻ nô tài khiến cô cảm thấy chuyện đời sao mà đáng nực
cười. Vì những kẻ tiểu nhân ấy mà cô quyết tâm lấy cho được
Dương Lâm - Cô nói - Nếu không có Cách mạng văn hóa…”

Một nữ Hồng vệ binh thấp đậm bước lên sân khấu, tay cầm

hai chiếc giày rách, một chiếc tròng qua cổ Dương Lâm, một chiếc
tròng qua cổ cô tôi. Sau này cô tôi nói: “Tội phản cách mạng, tội đặc
vụ… cô có thể nhận. Nhưng cô tuyệt đối không chịu nổi cái biệt danh
“giày rách”. Đây là một nỗi nhục lớn!”. Tôi thấy cô tôi giật phăng
chiếc giày trên cổ vất xuống đi với sức mạnh đột ngột. Và chiếc
giày ấy như có mắt, bay thẳng xuống sân khấu và rơi xuống
trước mặt Hoàng Thu Nhã!

Cô Hồng vệ binh nhảy dựng lên và chộp lấy đầu tóc cô, ấn

xuống. Cô tôi giãy giụa và mặt vẫn ngước thẳng lên trời. Cô ơi! Hãy
cúi đầu xuống đi! Nếu cô không chịu cúi đầu thì e rằng da đầu
của cô sẽ bị bóc ra mất thôi! Ả Hồng vệ binh này e rằng cũng nặng
đến năm mươi ký lô. Ả sẽ nắm lấy tóc cô mà treo cô lên giữa
không trung mất thôi! Tôi kêu thầm trong bụng như vậy. Bỗng
nhiên đầu cô tôi giật thật mạnh trông chẳng khác nào một con tuấn
mã dựng vó trước chuẩn bị phi nước đại - Trong tay ả Hồng vệ binh
lúc này là hai lọn tóc và máu đang túa ra dầm dề xuống mặt,
xuống tai, xuống cổ cô - Trên da đầu cô tôi cho đến bây giờ vẫn
còn hai vết sẹo tròn xoe như hai đồng tiền - Nhưng cô tôi vẫn
đứng sững, lưng không hề cúi. Phía dưới sân khấu im lặng như tờ,
chỉ có một con lừa đang kéo chiếc xe phía sau là ngửa cổ lên trời
phát ra một tràng tiếng kêu bi thương và uất nghẹn. Không nghe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.