ẾCH - Trang 111

thấy tiếng khóc của mẹ tôi. Tôi cảm thấy đầu óc mình bỗng nhiên
rỗng tuếch!

Lúc ấy, Hoàng Thu Nhã đã nhặt chiếc giày rách cầm ở tay rồi

nhảy vọt lên sân khấu. Tôi đoán là bà ta vẫn không biết chuyện gì
đang diễn ra trên ấy. Nếu biết được, bà ta tuyệt đối không hành
động như vậy. Vừa đến trước sân khấu, bà ta đã đứng lặng, vất
chiếc giày xuống đất và cái miệng mấp máy không biết đang nói
những gì rồi bắt đầu đi lùi đi lùi từng bước. Tiêu Thượng Thần sải
bước lên sân khấu, nghiêm giọng quát: “Vạn Tâm! Cô quá ngông
cuồng!”. Rồi lão ta vung tay lên, tự mình hô khẩu hiệu như muốn
hâm nóng không khí, nhưng quần chúng không ai hô theo lão cả. Cô
Hồng vệ binh vất hai lọn tóc xuống khán đài như thể đang vất hai
con rắn đang nắm trong tay, bật khóc rồi ôm mặt chạy xuống
khỏi sân khấu.

“Hoàng Thu Nhã! Đứng lại!” - Tiêu Thượng Thần quát lớn, đưa

tay chỉ vào chiếc giày đang nằm dưới đất, nói - “Bà, chính bà hãy
tròng nó vào cổ Vạn Tâm!”

Máu vẫn đang chảy ròng ròng men theo vành tai rồi xuống cổ cô

tôi, lại bò qua lông mày, lông mi rồi chui vào hốc mắt cô tôi. Cô
đưa tay lên chùi mặt.

Hoàng Thu Nhã nhặt chiếc giày lên, xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến

trước mặt cô tôi. Bà ta ngước đầu lên nhìn vào mặt cô tôi, kêu lên
một tiếng thất thanh rồi sùi bọ mép, ngã vật ra phía sau.

Mấy gã Hồng vệ binh nhảy vội lên sân khấu, khiêng bà ta lúc

này đã như một con chó chết xuống.

Tiêu Thượng Thần chộp cổ áo Dương Lâm kéo mạnh lên khiến

lưng ông ta thẳng lên một tí. Hai tay Dương Lâm vẫn buông thõng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.