ẾCH - Trang 129

3

Ngày mười ba tháng chạp sau đó hai năm, con gái tôi ra đời. Em

họ Ngũ Quan đánh máy kéo đưa chúng tôi từ trạm xá công xã về.
Trước khi rời trạm xá, cô nói với tôi: “Cô đã đặt vòng cho vợ cháu
rồi”. Vương Nhân Mỹ vén cái khăn bông trùm đầu lên, nói với
giọng rất phẫn nộ: “Chưa được sự đồng ý của cháu, sao cô lại đặt
vòng?”. Cô kéo cái khăn bông xuống, nói: “Cháu dâu à, trùm kín lại,
kẻo gió. Đẻ con xong thì đặt vòng ngay là mệnh lệnh của Ủy ban sinh
đẻ có kế hoạch. Nếu cháu là vợ của một nông dân, nếu đứa con
đầu là gái thì tám năm sau có thể đẻ đứa thứ hai. Nhưng cháu lại là
vợ của một quân nhân, kỷ luật quân đội nghiêm khắc hơn nhiều
lần so với các địa phương, sinh đứa thứ hai là về nhà mà cày ruộng
thôi. Do vậy, cháu đừng bao giờ nghĩ là mình sẽ tiếp tục sinh con
nữa. Muốn làm phu nhân của một sĩ quan quân đội thì cũng phải trả
một cái giá nào đó chứ”.

Vương Nhân Mỹ lặng lẽ khóc.

Tôi ôm đứa con gái được quấn chặt trong nhiều lớp quần áo

vào lòng, leo lên máy kéo, nói với Ngũ Quan: “Chạy đi!”

Chiếc máy kéo rống lên và phụt khói đen ngòm, ngật ngã ngật

ngưỡng chạy trên hương lộ. Vương Nhân Mỹ nằm trong thùng rơ
móc, toàn thân trùm trong chăn chiếu. Máy kéo nhảy tưng tưng
trồi lên trụt xuống khiến tiếng khóc cô ấy đứt quãng: “Dựa vào
cái gì… mà chưa… được sự… đồng ý của tôi mà lại… đặt vòng… Dựa
vào cái gì mà… chỉ cho tôi… đẻ một đứa… con…”

Tôi phiền lòng nói: “Đừng khóc nữa! Đó là chính sách của nhà

nước!”. Vương Nhân Mỹ càng khóc to hơn, ló đầu ra khỏi chăn - Mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.