ẾCH - Trang 130

cô ấy trắng bệch, đôi môi xanh mét, đầu tóc có mấy cọng cỏ
vương: “Chính sách nhà nước cái quái gì, đều là chính sách địa
phương của cô anh đặt ra mà thôi. Ở huyện Giảo đâu có nghiêm ngặt
như thế này. Chỉ là do cô anh muốn lập công thăng quan! Thảo nào
người ta chửi cô là…”

“Câm mồm! Có muốn nói gì thì về nhà mà nói. Khóc lóc giữa

đường không sợ người ta cười cho à?” - Tôi quát.

Không ít người cưỡi xe đạp đi vượt qua một bên chiếc máy kéo.

Sương giá bao trùm không gian, mặt trời đỏ mới ló lên ở phía đông.
Hơi thở vừa thoát ra khỏi miệng người, ngay lập tức biến thành
sương đậu trên lông mày, lông mi. Nhìn thấy vẻ mặt trắng nhợt đau
buồn và mái tóc rối bời của vợ, tôi cảm thấy mình bất nhẫn, bèn
lên tiếng an ủi: “Được rồi, không có ai cười em đâu, nằm xuống
trùm chăn kín vào. Trong tháng mà sinh bệnh thì phiền phức to
đấy”.

“Tôi không sợ! Tôi là cây tùng trên đỉnh Thái Sơn, chống chọi với

gió với tuyết để hướng về phía mặt trời!”

Tôi cười khổ: “Anh biết em có bản lĩnh ấy. Em là anh hùng! Em

không muốn sinh đứa thứ hai sao? Mang bệnh mang tật trong người
thì sinh nở thế nào được nữa?”

Đôi mắt Vương Nhân Mỹ đột nhiên như có khí sắc hẳn lên, hồ

hởi nói: “Anh đồng ý sinh đứa thứ hai? Đây là chính miệng anh nói
đấy nhé! Ngũ Quan, chú có nghe thấy không? Chú làm chứng nhé!”

“Được, tôi làm chứng!” - Ngũ Quan ngồi ở phía trước cất giọng

ồ ồ.

Vương Nhân Mỹ nằm xuống thùng xe, kéo chăn trùm kín đầu

nhưng tiếng nói cô ấy vẫn vang ra ngoài: “Tiểu Bão, anh đừng có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.