ẾCH - Trang 156

rịn ra. Cô tôi vẫn còn choáng váng, máu đã chảy xuống đến tận hai
hốc mắt, xuống mặt. Cô nói: “Lúc ấy cô nhìn mọi người chung
quanh mà chỉ thấy họ rực một màu đỏ trông chẳng khác nào gà
trống, cây cối chung quanh cũng đỏ. Cô như bị ngập trong một
vùng lửa, chung quanh chỉ có một màu duy nhất là màu đỏ. Tần Hà
nghe tin, chạy thẳng từ bờ sông lên, vừa trông thấy cô bị thương,
sững người lại và hực lên một tiếng, một ngụm máu từ miệng cậu ta
bắn thẳng lên trời. Mọi người ùa tới định đỡ thì Tần Hà đã gạt
phăng, lảo đảo đi đến bên cô, nhặt lấy chiếc gậy rồi giơ cao lên
định bổ thật mạnh xuống đầu Trương Quyền! - ‘‘Dừng tay!’’ - Cô
hét lên và đứng bật dậy, quát tiếp: ‘‘Cậu không ở dưới sông giữ
thuyền, lên đây làm gì? Muốn làm loạn thêm à?’’ - Tần Hà bần
thần giây lát rồi vất chiếc gậy, ôm mặt bước dài bước ngắn
xuống bờ sông.

Cô tôi đẩy “Tiểu sư tử” lúc này đang đỡ cô sang một bên và bước

đến trước mặt Trương Quyền - Đúng lúc ấy, Tần Hà khóc rống
lên - Nhưng cô tôi vẫn không quay đầu lại, đôi mắt vẫn dán chặt lên
mặt Trương Quyền. Miệng lão vẫn tiếp tục chửi nhưng ánh mắt đã
lộ vẻ khiếp sợ. Cô tôi nói với những dân binh đang giữ chặt hai cánh
tay lão: “Bỏ anh ta ra!”. Những dân binh có vẻ do dự, cô tôi nói tiếp:
“Bỏ anh ta ra! Đưa gậy cho anh ta!”

Một dân binh nhặt chiếc gậy đưa đến trước mặt Trương Quyền.

Cô tôi cười nhạt, nói: “Cầm lấy gậy đi!”

Trương Quyền gầm lên: “Ai dám bắt tao phải tuyệt tự, tao lấy

mạng người đó!”

“Được! Cứ cho là ông có bản lĩnh!” - Cô chỉ vào đầu mình, nói

tiếp: “Đánh thẳng vào đây đi! Đánh đi!”. Cô nhảy lên hai bước, quát
to: “Bữa nay Vạn Tâm bà đây sẽ liều cái mạng này! Ngày trước, bọn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.