ẾCH - Trang 158

Lúc ấy, bà vợ Trương Quyền xuất hiện trước sân, vừa chạy vừa

khóc. Đầu tóc bà ta vương đầy rơm, chứng tỏ là trốn trong đống
rơm. Bà ta nói: “Chủ nhiệm Vạn, tha cho ông nhà tôi, tôi đi với bà...”

Cô tôi và “Tiểu sư tử” đi theo bờ đê về hướng đông, có lẽ là đến

cơ quan đại đội để thăm dò tình hình. Nhưng khi cả hai xuống khỏi
đê và đi theo con đường đến cơ quan đại đội thì người đàn bà trên
thuyền - vợ của Trương Quyền - đã chạy ào ra khỏi khoang thuyền
và nhảy xuống sông. Tần Hà vội vàng nhảy theo, nhưng rõ ràng là
anh ta không biết bơi nên sau khi nhảy xuống, chỉ thấy anh ta đập
đập tay chân rồi chìm xuống. Lâu lắm không thấy anh ta trồi
lên mặt nước nữa. Hoàng Thu Nhã kêu thất thanh: “Cứu người!...
Cứu người!...”

Từ trên cây, chúng tôi thấy cô tôi và “Tiểu sư tử” chạy ngược trở

lại. Vương Can lẳng lặng tung người xuống sông, động tác sao mà
đẹp chẳng khác nào cá đùa với mặt nước. Nói chung là chúng tôi lớn
lên bên sông nên vừa học đi vừa học bơi. Cành liễu mà chúng tôi đang
đứng có thể nói chính là nơi chúng tôi luyện tập nhảy cầu. Tôi hy
vọng là “Tiểu sư tử” đã nhìn thấy cú nhảy rất điêu luyện của Vương
Can. Tôi cũng tung người nhảy xuống sông. Lý Thủ ngay sau đó cũng
từ trên bờ nhảy theo. Chúng tôi phải cứu người đàn bà trước nhưng
không hề phát hiện ra tung tích bà ta, còn Tần Hà đáng thương thì
đang ngay trước mặt chúng tôi, giãy đạp như một con cá mới bị cho
vào nồi nước sôi. Ông Vương đứng trên bờ nói lớn: “Chộp lấy đầu
tóc, tránh đôi tay nó!”

Vương Can lượn qua phía sau Tần Hà, vươn tay chộp lấy đầu

tóc anh ta. Sau này Vương Can nói: “Tóc anh ta sao mà mềm, chẳng
khác bờm ngựa tí nào”.

Trong số chúng tôi, Vương Can là đứa bơi giỏi nhất, hai tay cậu

ta đưa quần áo lên trời nhưng vẫn có thể qua được sông Giảo Hà, lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.