ẾCH - Trang 167

thì làm thế nào? Mẹ già rồi, hai mắt khép lại thì không còn biết
đến chuyện gì nữa đâu, mẹ chỉ nghĩ cho con thôi”.

Tôi nói: “Mẹ à, bộ đội có kỷ luật của bộ đội. Nếu đẻ đứa thứ hai,

con sẽ bị khai trừ khỏi đảng, bị mất chức và về quê làm ruộng thôi.
Con phấn đấu bao nhiêu năm mới rời khỏi mảnh đất này, chỉ vì
sinh một đứa con mà phải vất tất cả, thế có đáng không?”

“Đảng viên, chức vụ lại quý hơn một đứa con sao? Có con người thì

có cả thế giới, không có người nối dõi thì cho dù con làm quan có to
đến mấy, như anh hai con và cùng lắm là như Mao Chủ tịch chứ
gì, nhưng liệu có ý nghĩa gì không?”

“Mao Chủ tịch mất đã lâu rồi”. Tôi nói.

“Lẽ nào mẹ lại không biết là Mao Chủ tịch đã mất lâu rồi?

Chẳng qua là mẹ ví dụ thôi mà”.

Lúc ấy có tiếng mở cửa và tiếng Yến Yến reo lên: “Mẹ, bố đã

về!”

Tôi thấy con gái chạy về phía cửa, dáng chạy chưa vững của nó

trông thật dễ thương. Vương Nhân Mỹ đang mặc chiếc áo chiếc áo
choàng màu tro mà trước khi nhập ngũ tôi đã mặc, bụng đã nhô cao,
cúi xuống bồng Yến Yến lên tay, trông rất vui vẻ nói: “Ôi chao
Tiểu Bão! Tại sao anh lại được về nhà?”

“Tại sao tôi lại không được về?”. Tôi nói chẳng lấy gì làm thân

thiết: “Cô làm giỏi lắm!”

Gương mặt có vẻ sần sùi của Vương Nhân Mỹ biến thành màu

trắng, nhưng sau đó thì chuyển sang màu đỏ, gào lên: “Tôi làm gì
nào? Ban ngày tôi ra đồng, ban đêm về nhà bồng con, không làm
điều gì có lỗi với anh cả!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.