ẾCH - Trang 168

“Cô còn bù lu bù loa nữa ư? Tại sao cô giấu tôi đến chỗ Viên

Tai? Tại sao cô lại không nói với tôi?”. Tôi quát.

“Phản đồ! Nội gián!”. Vương Nhân Mỹ hùng hổ đi thẳng vào nhà,

chiếc ghế giữa nhà va vào chân, cô ấy đá một cú, chiếc ghế văng
ra xa, chửi: “Là đứa táng tận lương tâm nào nói với anh chuyện này?”

Con gái tôi khóc ré lên.

Mẹ tôi ngồi trước bếp cúi đầu khóc thầm.

Tôi không muốn cãi nhau, cũng chẳng muốn chửi, chỉ nói:

“Ngoan ngoãn theo tôi đến trạm xá, không có chuyện gì khác”.

“Hoang tưởng!”. Vương Nhân Mỹ chụp chiếc gương soi để trên

bàn ném mạnh xuống đất, gào to: “Con là của tôi, nó nằm trong
bụng tôi. Ai dám động đến một sợi lông của nó tôi sẽ treo dây trên xà
nhà của người đó thắt cổ chết!”

“Tiểu Bão à, con đừng làm đảng viên, cũng đừng làm cán bộ nữa,

về nhà cày ruộng vậy, không phải là sống tốt hơn sao? Lúc này
cũng không còn như thời kỳ công xã nữa, ruộng đất đã được chia cho
nông dân rồi, lương thực nhiều lắm, ăn không hết. Con người
cũng được tự do rồi, mẹ nghĩ con về cũng được thôi…”

“Không được! Nhất định không được!”

Vương Nhân Mỹ đang tác oai tác quái trong nhà bếp, tiếng

soong nồi bát đĩa vang lên chát chúa.

“Đây không còn là chuyện riêng của con nữa mà còn quan hệ đến

cả thành tích và vinh dự của đơn vị con”.

Vương Nhân Mỹ xách một cái túi thật to đi ra. Tôi ngăn cô ấy lại,

hỏi: “Đi đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.