ẾCH - Trang 170

7

Buổi tối, con gái kêu khóc om sòm đòi mẹ, dỗ dành cách nào nó

cũng không nín. Mẹ bảo: “Đến nhà bố mẹ vợ con đi!”. Tôi ôm Yến
Yến đến nhà bố mẹ vợ, gõ cửa. Tiếng bố vợ vang lên sau cánh
cửa: “Vạn Tiểu Bão! Con gái tôi đã gả cho cậu, nó đã là người của nhà
cậu. Cậu đến đây tìm ai thế? Nếu con gái tôi có chuyện gì, cậu
không yên thân với tôi đâu”.

Tôi đến tìm Trần Tị nhưng cổng lớn lại đang khóa ngoài, trong

nhà tối om. Tôi đến tìm Vương Can, gọi cổng rất lâu, con chó nhỏ
đứng bên trong sủa như phát cuồng. Đèn sáng, cửa mở, Vương Cước
cầm một chiếc gậy đứng giữa cửa, quát lớn: “Tìm ai?” - “Chú à,
cháu Tiểu Bão đây!” - “Biết rồi! Tìm ai?” - “Vương Can!” - “Chết
rồi!”. Cánh cửa đóng sập lại.

Đương nhiên là Vương Can không thể chết. Tôi nhớ lại, lần về

thăm nhà trước, mẹ tôi có nói rằng Vương Cước đã đuổi Vương Can
ra khỏi nhà, bây giờ không biết đi đâu, thi thoảng mới thấy cậu ta
xuất hiện trong làng, cũng không biết là ở nhờ nhà ai.

Con gái tôi khóc đã mệt nên gục vào lòng tôi ngủ gà ngủ gật. Tôi

ôm nó đi trên đường mà không biết phải làm gì. Những uất ức
trong lòng không biết giãi bày cùng ai. Hai năm trước thì điện đã về
đến thôn. Cái trụ bê tông phía sau trụ sở thôn ủy vốn được dựng lên
để móc hai chiếc loa phóng thanh lúc này còn có thêm một bóng
đèn. Bên dưới bóng đèn ấy có một bàn bida màu xanh lam, mấy
thanh niên đang vây chung quanh. Một đứa trẻ khoảng năm tuổi
ngồi trên một chiếc ghế vuông cách bàn bida không xa, trên tay
đang cầm một cái máy trò chơi điện tử rẻ tiền chơi một cách say
sưa. Nhìn gương mặt tôi đoán nó là con trai của Viên Tai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.