ẾCH - Trang 177

8

"Cô à, hay là để cho Vương Nhân Mỹ sinh con vậy…”. Tôi thiểu

não nói - “Cháu không cần đảng viên nữa, cháu cũng không cần
chức vụ nữa…”

Cô đập bàn thật mạnh, mạnh đến nỗi mấy chiếc cốc uống

nước trên đó nhảy tung lên, ngã sấp, nước chảy tràn mặt bàn. “Cháu
quá nhu nhược! Tiểu Bão! Đây không còn là chuyện riêng của cháu!
Công xã chúng ta ba năm liền không ai vi phạm sinh đẻ có kế
hoạch. Có lẽ nào cháu là người đầu tiên phá vỡ thành tích này!”

“Nhưng vợ cháu sống chết cũng phải giữ đứa con…”. Tôi khổ sở

nói - “Nếu có chuyện gì xảy ra thì làm thế nào?”

Giọng cô tôi thật lạnh lùng: “Cháu không biết là chính sách của

địa phương chúng ta đã quy định hay sao?… Cần uống thuốc độc
thì không ai giật bình thuốc, muốn treo cổ thì có sẵn người cho
mượn dây thừng!”

“Thật là quá sức dã man!”

“Có phải là chính quyền tự nguyện làm việc dã man ấy đâu?

Trong quân đội của cháu, không cần phải dùng cách dã man đến
thế. Ở thành phố cũng không cần phải dùng cách dã man đến
thế. Ở nước ngoài lại càng không dùng cách dã man đến thế.
Những mụ đàn bà Tây chỉ nghĩ đến hưởng thụ cá nhân, ngay cả nhà
nước có treo thưởng cũng chẳng thèm sinh. Nhưng chúng ta đang
sống ở nông thôn Trung Quốc, trước mặt chúng ta toàn là nông
dân, nói chuyện đạo lý, nói chuyện chính sách đến sùi cả bọt mép
mà có ai chịu nghe đâu? Cháu nói xem, phải làm thế nào? Không
khống chế được tỷ lệ tăng nhân khẩu thì không được. Không chấp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.