ẾCH - Trang 179

vào phòng một vị lãnh đạo cao nhất tỉnh. Ông ta đang ngồi ở ghế
bành đọc báo. Vừa nhìn thấy ông ta, tim cô đã giật thót: Không phải
là Dương Lâm sao? Lúc này đã là phó tỉnh trưởng, chức vụ đã bồi
dưỡng ông ta trở thành béo tốt thế này sao! Cô bắt đầu nói, nói
không kịp thở, chẳng khác nào súng liên thanh nhả đạn. Cô đã nói
những gì? Cô nói, các ông ở trên ban hành xuống một chỉ thị là
chúng tôi ở dưới chạy đến độ đuối chân, nói đến độ không còn
nước bọt. Các ông bảo chúng tôi nói chuyện văn minh, chuyện chính
sách, làm công tác tư tưởng cho quần chúng… Các ông chỉ đứng mà
ra lệnh, đâu có cần phải cúi lưng. Các ông không sinh con nên các
ông đâu biết đau đẻ như thế nào! Các ông hãy tự về cơ sở mà trải
nghiệm thực tế. Chúng tôi đã bán sức, bị chửi, bị đánh, thậm chí là
đem cả sinh mạng ra để đánh đổi, máu chúng tôi đã đổ để thực hiện
chính sách của các ông. Bây giờ có chút chuyện không may, lãnh đạo
không những không xem xét mà còn đứng về phía bọn phản động,
bọn điêu dân để buộc tội chúng tôi. Các ông đã làm chúng tôi quá sức
thất vọng, chúng tôi đã mất niềm tin!” Giọng kể của cô tôi không
che giấu được sự tự hào: “Người khác thấy quan lớn thì cúi đầu
khúm núm không dám nói năng, còn cô thì có coi họ vào đâu! Gặp
quan càng lớn thì cô nói năng càng lưu loát. Nhưng đó không phải là
vì cô lợi khẩu mà vì chính là trong lòng cô có nhiều điều uất ức
tích tụ lâu ngày. Cô vừa khóc vừa nói vừa lật mái tóc lên để Dương lâm
nhìn thấy vết thương trên đầu mình - Trương Quyền đã dùng gậy
đập vỡ đầu tôi, hắn có tội hay không? Chúng tôi đã nhảy xuống
sông để cứu vợ hắn. Chính tôi đã tự nguyện hiến 500cc máu, như
thế có đáng gọi là một nghĩa cử hay không?”. Cô nói - “Cô khóc lớn,
vừa khóc vừa nói, các ông cứ đưa chúng tôi đến đội cải tạo đi, nhốt
chúng tôi vào nhà lao đi, dù sao thì tôi cũng không muốn làm công
việc thất đức này nữa. Lão Dương Lâm đã bị những lời cô làm cho rơi
nước mắt, đứng dậy rót nước đưa cho cô, vào trong nhà vệ sinh
nhúng một chiếc khăn nóng đưa cho cô, nói: Đúng là công tác ở cơ
sở vô cùng khó khăn. Mao Chủ tịch nói, công việc quan trọng nhất là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.