ẾCH - Trang 180

phải giáo dục nông dân. Đồng chí Tiểu Vạn à, cô đã bị oan ức. Tôi
hiểu cô, lãnh đạo huyện cũng hiểu cô, chúng tôi đánh giá đồng chí
rất cao - Ông ta đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống rồi hỏi: Đồng
chí Vạn Tâm, cô có đồng ý lên tỉnh công tác với tôi không? Đương
nhiên là cô hiểu ý tứ của ông ta, nhưng nghĩ lại những lời ông ta khai
báo hồ đồ trong đại hội phê đấu thì lòng cô cảm thấy nguội lạnh
như tro tàn. Cô kiên quyết nói: Không, tôi không lên tỉnh. Công việc

địa phương không thể không có tôi! Ông ta lắc đầu tiếc nuối:

Thôi thì về bệnh viện huyện làm việc vậy! Cô nói: Không! Tôi không
đi đâu cả!”. Cô tôi nói: “Bây giờ nghĩ lại, cô nên đi theo ông ta mới
phải, phủi mông mà đi, mắt không thấy gì nữa, lòng cũng chẳng
còn gì để mà lo nghĩ nữa. Ai thích đẻ thì cứ đẻ, một trăm triệu, một tỉ,
hai tỉ người thì cũng chẳng mất gì của cô cả. Cô lo lắng về chuyện
ấy thì được cái gì? Cả cuộc đời của cô, đáng buồn nhất là quá sức
nghe lời, quá cách mạng, quá trung thành và quá chân thực”.

“Bây giờ cô giác ngộ được thì cũng không muộn”. Tôi nói.

“Xì! Cháu nói gì? Cái gì là giác ngộ? Cô đang nói chuyện với cháu

với tư cách là người nhà, nói vài lời tâm sự trong lòng. Hãy nhớ, cô
mày vẫn là một đảng viên cộng sản trung kiên, trong cách mạng văn
hóa bị vu cho bao nhiêu tội trạng mà vẫn không hề dao động,
huống hồ là lúc này! Sinh đẻ có kế hoạch không thể không thực
hiện, cứ để đẻ thoải mái, mỗi năm tăng ba mươi triệu nhân khẩu,
mười năm là ba trăm triệu, cứ thế năm mươi năm nữa thì quả đất
này bị người Trung Quốc đè cho biến dạng méo mó mất thôi. Do
vậy, phải bằng mọi giá để cho tỉ lệ tăng nhân khẩu hạ xuống mức
thấp nhất. Đó cũng là cống hiến của nhân dân Trung Quốc đối
với toàn nhân loại!”

“Cô à, cháu hiểu những đạo lý vĩ đại ấy, nhưng trước mắt là

Vương Nhân Mỹ đã trốn rồi…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.