ẾCH - Trang 181

“Hòa thượng chạy đi đâu cho khỏi chùa!” Cô nói - “Liệu nó chạy

đến đâu? Nó đang trốn trong nhà bố mẹ nó!”

“Tính khí Vương Nhân Mỹ cũng chẳng dễ bảo chút nào, nếu bức

bách quá, cháu e rằng sẽ có chuyện…”

“Cháu yên tâm”. Hình như cô đã quyết định, nói - “Cô đã sống

với tất cả các bà các cô ở đây đã mấy mươi năm rồi. Tính khí của
họ như thế nào mà cô chẳng hiểu. Loại đàn bà giống như vợ cháu,
hễ động đến là kêu trời than đất đòi chết, thực ra thì chẳng bao giờ
có gan để chết đâu. Yên tâm đi, nó còn muốn sống, chưa muốn
chết đâu! Chỉ có những bà không hề hé răng nói đến cái chết,
nhưng hễ có chuyện thì rất dễ dàng nhảy giếng, thắt cổ, uống
thuốc độc… Cô mày đã làm công việc sinh đẻ có kế hoạch mấy
chục năm rồi. Những phụ nữ đã tự tử chết đều xuất phát từ
những chuyện khác. Chuyện này thì cháu cứ yên tâm”.

“Thế cô bảo cháu phải làm thế nào?”. Tôi khổ sở nói - “Không

thể bắt cô ấy trói gô lại như một con chó để đưa đến trạm xá
được”.

“Nếu không nghe lời thì e rằng cũng phải dùng biện pháp cứng

rắn thôi. Đặc biệt là đối với Vương Nhân Mỹ. Ai bảo mày là cháu
của cô? Nếu cô nhắm mắt bỏ qua cho Vương Nhân Mỹ thì còn
thuyết phục được ai? Sau này cô vừa há miệng ra thì người ta đã đem
chuyện vợ cháu ra trám lại mà thôi”.

“Chuyện đã đến nước này thì đành phải nghe lời cô thôi. Có cần

phải báo cho đơn vị cháu để họ phối hợp hay không?’’

“Cô đã điện báo cho đơn vị cháu rồi”.

“Tờ điện báo lần trước có phải do cô đánh không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.