ẾCH - Trang 212

Chương 3

Tiên sinh Sugitani Yoshihito kính mến,

Hôm nay là mồng một tết dương lịch. Từ hôm qua, tuyết đã

bắt đầu rơi, lúc này vẫn đang rơi trắng trời. Bên ngoài, tuyết đã
đóng một lớp dày, tiếng trẻ con chơi đùa trên tuyết ngoài đường
phố râm ran. Cây dương trước chung cư của tôi có hai con chim hỉ
thước đang kêu, trong tiếng kêu của chúng tôi cảm nhận được một
niềm vui.

Đọc xong là thư hồi âm của ngài, tâm trạng tôi vô cùng nặng nề,

bởi không ngờ được rằng, những lá thư của tôi lại có thể khiến ngài
mất ngủ, sức khỏe suy sụp đến như vậy. Những lời an ủi của ngài
trong thư đã khiến tôi vô cùng cảm động. Ngài nói, đọc đến đoạn
Vương Nhân Mỹ ra đi, ngài đã khóc và chính tôi, khi kể lại cái chết
của cô ấy, chính tôi cũng không cầm được nước mắt. Tôi không
trách cô tôi. Tôi cũng nhận ra rằng cô tôi không hề sai. Cho dù
những năm gần đây, cô tôi vẫn bị ám ảnh nặng nề bởi cái chết của
Vương Nhân Mỹ. Cô nói, bàn tay cô dính đầy máu tươi. Nhưng có
điều, tất cả đã là lịch sử. Lịch sử chỉ thừa nhận kết quả mà bỏ qua
thủ đoạn, cũng giống như người ta chỉ thấy những công trình kiến
trúc vĩ đại, chẳng hạn Vạn Lý Trường thành của Trung Quốc, kim tự
tháp của Ai Cập mà không để ý rằng, bên dưới những công trình ấy
không biết bao nhiêu là xác người. Trong hơn hai mươi năm của quá
khứ, người Trung Quốc đã dùng những cách thức cực đoan để
khống chế sự gia tăng nhân khẩu. Nói một cách thực sự cầu thị thì,
điều này không chỉ hạn chế trong sự phát triển của riêng Trung
Quốc mà còn là cống hiến của người Trung Quốc cho toàn nhân
loại. Suy cho cùng chúng ta vẫn sống trong một hành tinh rất nhỏ.
Tài nguyên của trái đất này là vô cùng hạn chế, một khi đã hao phí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.