ẾCH - Trang 217

2

Bố tôi nói, sau khi bị mẹ vợ tôi đâm một nhát kéo, vết thương

trên đùi cô bị nhiễm trùng nên liên tục sốt cao. Tuy vậy, cô vẫn cố
gắng để đưa người đến lùng bắt Vương Đảm. Có thể tôi dùng từ
“lùng bắt” là không thích hợp lắm nhưng về thực chất mà nói,
đúng là lùng bắt không sai tí nào.

Cổng nhà Vương Đảm đóng im ỉm, không có bất kỳ tiếng động

nào, kể cả tiếng gà tiếng chó. Cô tôi ra lệnh phá cổng và xông vào
sân. Bố tôi kể: “Khẳng định là cô của con đã nhận được mật báo
trước khi bắt tay hành động”. Cô tôi phá cửa đi thẳng vào nhà bếp,
thấy trên bếp vẫn có một nồi cháo, mở vung xem xét thì thấy
cháo vẫn đang còn nóng. “Cô ấy cười nhạt rồi gọi to: Trần Tị,
Vương Đảm! Hai người tự giác ra đây hay là để chúng tôi phải đào
hang bắt chuột lôi hai người ra?” - Bố tôi kể - “Nhưng căn nhà vẫn
vắng lặng, không có bất kỳ âm thanh nào. Cô của con chỉ vào chiếc
tủ đứng bên tường, có ai đó đến mở cửa tủ. Trong tủ chỉ có mấy bộ
quần áo cũ. Cô ấy bảo người ta lôi mấy bộ quần áo cũ ấy ra thì
thấy một đáy tủ. Cô ấy dùng gậy đập mạnh vào đáy tủ, đập mấy cái
thì ván tủ vỡ toác, bên dưới là một chiếc hố sâu hun hút. Cô ấy
quát: “Các anh hùng du kích, lên đi! Hay là phải đổ nước xuống?”

Một cái đầu nhô lên, đó là Trần Nhĩ, con gái Vương Đảm. Bùn

đất bám đầy mặt con bé, lem luốc trông chẳng khác một con tiểu
quỷ trong miếu. Nó không những không khóc mà còn nhe răng cười
phá lên. Cái đầu thứ hai xuất hiện là của Trần Tị, râu ria lởm
chởm, đầu tóc xoăn tít, chiếc áo hở ngực để lộ nhúm lông ngực màu
vàng, trông bộ dạng thật gớm ghiếc. “Sau khi lên khỏi hang, Trần Tị
lê cái thân hình đồ sộ đến trước mặt cô dập đầu lạy liên tục. Đầu
của nó đập binh binh xuống đất. Tiếng khóc gào của Trần Tị làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.