ẾCH - Trang 218

rung động cả thôn!” - Bố tôi nói - “Cô ơi! Cô ruột của cháu ơi! Xin cô
hãy nghĩ tình cháu là thằng bé đầu tiên do cô đỡ đẻ, xin cô hãy đoái
thương cái thân xác nhỏ bé của Vương Đảm mà giơ cao đánh khẽ, tha
cho chúng cháu lần này… Cô ơi, nhà cháu đời đời kiếp kiếp sẽ
nhắc đến đại ân đại đức của cô…”

Bố tôi kể lại: “Nghe những người có mặt lúc ấy nói lại rằng,

nước mắt đã trào ra trong đôi mắt của cô ấy, nhưng cô ấy vẫn
nói: Trần Tị ơi là Trần Tị! Đây không phải là chuyện của ta. Nếu là
chuyện của ta thì…, nói thế nào được nhỉ… Nếu cháu cần một
cánh tay của ta, ta sẽ không ngần ngại gì mà chặt ra để giao cho
cháu…”

“Cô ơi, xin cô khai ân…”

Con bé Trần Nhĩ cũng rất thông minh, học theo bố quỳ xuống

lạy như tế sao, miệng thì kêu lên: “Bà ơi! Khai ân… khai ân…”

“Lúc ấy, đang đứng trộn lẫn trong đám đông, Ngũ Quan đột

nhiên rống lên bài hát nền trong bộ phim “Chiến tranh địa đạo”:…
Cuộc chiến trong địa đạo thâm u, Hàng nghìn hàng vạn hùng binh…
Giữa bình nguyên vạn lý đào địa đạo, Bọn quỷ ngoan cố kháng cự,
chúng ta cho chúng thịt nát xương tan…”. Bố tôi kể tiếp: “Lúc ấy,
cô của con nghiêm sắc mặt, quát lớn: Đủ rồi, Trần Tị, mau gọi
Vương Đảm ra đây! Trần Tị đi bằng hai đầu gối đến trước cô
rồi ôm lấy đôi chân cô. Trần Nhĩ cũng học theo bố, cũng ôm lấy
chân cô con từ phía sau.

Đúng lúc ấy, Ngũ Quan lại tiếp tục rống lên: Giữa bình nguyên

vạn lý đào địa đạo… Bọn xâm lược có gan tiến đến… Chúng ta đánh
cho chúng thịt nát xương tan… Toàn dân thắt ống dẫn tinh, toàn
dân thực hiện tránh thai… Cô con muốn thoát thân nhưng bị Trần
Tị và Trần Nhĩ ôm chặt cứng hai chân. Hình như nhận ra điều gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.