ẾCH - Trang 231

“Cô có biết chuyện Vương Can hay không? Cậu ấy đã viết cho

cô hơn năm trăm lá thư!”

“Nghe cô có nói qua chuyện này?”

“Cô nghĩ gì về chuyện này?”

“Không nghĩ gì cả”.

“Tôi là người tái hôn, lại có thêm một đứa con gái. Cô không thấy

thế là quá thiệt thòi cho mình sao?”

“Không!”

“Có cần phải nói chuyện với gia đình cô một tiếng không?”

“Tôi không có gia đình”.

Tôi đèo “Tiểu sư tử” đến cơ quan công xã trên chiếc xe đạp. Con

đường vừa được đổ một lớp ngói và vạch vỡ, chiếc xe đạp nhảy nhót
liên tục, khó lòng giữ vững tay lái. “Tiểu sư tử” ngồi phía sau áp chặt
vai vào lưng tôi. Trên đời này cũng có những người ngồi sau xe đạp
của ta, ta đạp rất nhẹ nhưng cũng có người ngồi sau xe đạp của ta
khiến ta đạp rất khó khăn. Vương Nhân Mỹ thuộc loại thứ nhất
còn “Tiểu sư tử” đương nhiên là thuộc loại thứ hai. Tôi rướn hết sức
để đạp. Đứt xích! Một thoáng suy nghĩ trong tôi: Điềm gở! Có lẽ nào
mình và “Tiểu sư tử” cũng không thể sống với nhau đến đầu bạc
răng long? Chiếc xích nằm chơ vơ trên mặt đường gồ ghề trông
như một con rắn chết khô. Tôi cầm chiếc xích lên, tuyệt vọng đưa
mắt nhìn bốn phía. Hai bên đường là những thửa ruộng ngô, có
mấy người đàn bà đang bơm thuốc sâu cho ngô, bình phun thuốc
kêu lên lanh lảnh tưởng như là tiếng còi báo động phòng không.
Những người đàn bà này đều bịt mặt bằng những miếng nilon,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.