ẾCH - Trang 232

khăn trùm kín đầu. Đây là một dạng lao động độc hại nhưng nhìn
những tia thuốc độc như những làm sương mỏng bao phủ lấy màu
xanh mơn mởn của lá ngô vừa lên khỏi mặt đất khiến người ta dễ
nghĩ ra những ý thơ lãng mạn và tình tứ - Hình như trong thơ xưa đã
từng nhắc đến cảnh sương trên đầu ngọn cỏ thì phải? Tôi chợt nhớ
Vương Nhân Mỹ. Lá gan Vương Nhân Mỹ rất to, ngay cả việc lấy tay
không bắt rắn cô ấy cũng chẳng sợ. Cô ấy nắm lấy đuôi con
rắn mà chẳng khác tôi cầm chiếc xích xe đạp lúc này bao nhiêu.
Vương Nhân Mỹ cũng từng làm công việc bơm thuốc trừ sâu bởi sau
khi trả lễ cho Tiêu Hạ Thần, cô ấy đã bị trường đuổi việc. Trên đầu
tóc Vương Nhân Mỹ lúc nào cũng có mùi thuốc trừ sâu và cô ấy vẫn
thường nói đùa với tôi: Không cần gội đầu, cứ để như vậy thì chấy
rận mới không thể bám trên tóc được. Những lúc Vương Nhân Mỹ gội
đầu, tôi thường đứng phía sau để dội nước cho cô ấy. Và những lúc
ấy, Vương Nhân Mỹ thường cười lên những tiếng nho nhỏ thích
thú… Những hồi ức về Vương Nhân Mỹ khiến tim tôi bồi hồi
thổn thức. Tôi liếc nhìn “Tiểu sư tử”. Hôm nay, có lẽ cô ấy chú ý
trang điểm khác bình thường với một chiếc áo sơ mi màu đỏ ngắn
tay, trên cổ tay có một chiếc đồng hồ điện tử sáng lấp lóa. Đúng
là đẫy đà, đầy đặn! Hình như trên mặt “Tiểu sư tử” cũng đã được
đánh qua một lớp phấn hồng nên có vẻ dễ coi hơn.

Vẫn còn ba cây số nữa mới đến cơ quan công xã. Chỉ còn một

cách là dắt xe đi bộ thôi!

Trước cổng của tổ giết mổ công xã, chúng tôi giáp mặt Trần Tị.

Cậu ta đang cõng Trần Nhĩ sau lưng. Thoạt trông thấy chúng tôi,
sắc mặt Trần Tị có một chút biến đổi, quay người đi, rõ ràng là
không muốn gặp mặt chúng tôi.

“Trần Tị!”. Tôi chủ động gọi cậu ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.