ẾCH - Trang 238

phía nam nối với dòng Mặc Thủy, phía bắc thông với sông Giảo Hà.
Trong vườn đào, những người làm vườn đang hái quả và xa xa là
những chiếc máy kéo đang chạy trên đường, kéo theo những rơ móc
chất đầy quả đào.

Vương Can đột ngột xuất hiện chẳng khác nào chui từ dưới đất

lên, đứng chặn ngang đường trước mặt tôi. Cậu ta đang mặc một bộ
quân phục không mới cũng không cũ. Vừa trông thấy là tôi đã nhận
ra đó là bộ quân phục tôi tặng cho cậu ta năm ngoái. Hình như cậu ta
vừa cắt tóc, râu cũng đã cạo nhẵn nhụi. Vẫn cứ lêu đêu gầy gò
nhưng rõ ràng là tinh thần Vương Can đã có vẻ linh hoạt hơn. Trông
thấy bộ dạng cậu ta, tôi cảm thấy mình được an ủi nhưng linh tính,
tôi lại cảm thấy có điều gì đó bất thường.

“Vương Can…, thực ra thì…” - Tôi ấp úng.

Vương Can xua tay, cười nhẹ để lộ đôi hàm răng vàng khè, nói:

“Tiểu Bão, đừng có giải thích gì cả, tôi hiểu cả rồi. Tôi chỉ muốn
chúc phúc cậu thôi”.

“Vương Can à…” - Lòng tôi trăm mối ngổn ngang, đưa tay ra

muốn nắm lấy tay cậu ta. Nhưng Vương Can đã lùi một bước, nói:
“Bây giờ, tôi như người đã thoát khỏi cơn mộng. Tình yêu là gì, nó
cũng chẳng qua như một trận ốm thập tử nhất sinh. Tôi đã qua khỏi
trận ốm ấy rồi”.

“Thế thì tốt quá.” - Tôi nói - “Thực ra thì “Tiểu sư tử” không

thích hợp lắm với cậu. Chỉ cần cậu điều chỉnh tâm tình, sống vui
lên và làm được một chuyện gì đó. Lúc ấy sẽ có rất nhiều cô gái
tốt để cho cậu tha hồ lựa chọn”.

“Tôi đã là một phế nhân.” - Vương Can nói - “Tôi đến đây là để

xin lỗi cậu. Cậu không thấy trên mộ Vương Nhân Mỹ đã có tro tàn
của vàng mã sao? Đó là do tôi đốt đấy. Bởi vì tôi bán rẻ mọi người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.