ẾCH - Trang 240

trước em tôi, tôi đã bị khuất phục. Tôi giấu nó trong sọt phân, bên
trên phủ một lớp cỏ khô rồi lại trùm một chiếc bao gai lên nữa. Tôi
đặt sọt phân ấy lên xe đạp rồi rời khỏi thôn. Ở đầu thôn, Tần Hà
chặn tôi lại để tra xét. Anh ta là người do cô của cậu phân công đứng
đó để tra xét những người rời khỏi thôn. Cô của cậu là người sinh
nhầm thời đại, là người làm nhầm công việc. Đáng ra cô ấy phải là
tướng lĩnh chỉ huy ngoài chiến trường đánh nhau với giặc mới thỏa
chí tang bồng! Gặp ai cũng được nhưng tôi không bao giờ muốn gặp
mặt Tần Hà vì anh ta là một con chó trung thành của cô ấy, cũng
như tôi vì “Tiểu sư tử” mà có thể bán đứng tất cả mọi người. Anh ta vì
cô ấy mà có thể bán rẻ tất cả những người chung quanh. Anh ta
đứng chắn ngang đường. Trước đó tôi và anh ta đã gặp nhau nhiều
lần ở trạm xá nhưng chưa bao giờ nói với nhau một câu, có điều tôi
biết anh ta đã coi tôi như một người bạn vì đều có chung một nỗi
niềm, đồng bệnh tương liên mà! Trước đó, khi Tần Hà bị Cao Môn
và Lỗ Hoa Hoa ăn hiếp ngay trước cổng cửa hàng cung tiêu của công
xã, tôi đã từng ra tay cứu anh ta. “Cao, Lỗ, Tần, Vương” - Tần là
Tần Hà, Vương chính là Vương Can - Bốn thằng ngu đần trời
đánh của huyện Đông Bắc Cao Mật gặp nhau! Người ta đổ đến xem
trò vui chẳng khác nào đi xem khỉ diễn xiếc…

Anh bạn à, cậu có biết không, khi người ta chẳng ngu đần tí nào

mà lại bị xem là ngu đần thì lại là một sự tự do vĩ đại! Nhìn thấy
Tần Hà, tôi nhảy xuống xe đạp, nhìn thẳng vào anh ta. “Cậu đến
chợ để bán phân lợn?” - “Đúng thế, bán phân lợn!”. “Kỳ thực là tôi
không thấy gì cả”… Những lời đối đáp của kẻ ngu đần, chắc là cậu
nghe không hiểu phải không? Thì ra ngôn ngữ của kẻ ngu đần cũng
có những đặc sắc riêng của nó. Tôi và Tần Hà nhìn nhau và anh ta
đã tha cho tôi lần ấy. Hai kẻ ngu đần lại hiểu nhau đến độ ấy,
cậu nghĩ có ra không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.