ẾCH - Trang 258

Sống mũi tôi cay cay và tôi chợt tỉnh ngộ, gào to: “Trần Tị! Mau

đón cô xuống bè! Hãy để cô đỡ đẻ cho Vương Đảm!”

Tôi chộp lấy chiếc sào có móc sắt đưa qua, kéo chiếc bè lại. Cô

tôi nhúc nhích thân hình đã nặng nề, bước xuống chiếc bè.

“Tiểu sư tử” xách hòm thuốc nhảy một bước thật dài, đứng vững

trên bè.

Khi “Tiểu sư tử” dùng kéo cắt chiếc váy thấm đẫm máu của

Vương Đảm, tôi quay mặt đi. Nhưng bàn tay tôi vẫn nắm chặt lấy
chiếc sào không cho chiếc thuyền và chiếc bè tách rời nhau ra.

Trong đầu óc tôi hình dung cảnh tượng của Vương Đảm lúc ấy:

Nằm dài trên bè, phần dưới thân người tắm trong máu, cơ thể bé
tí nhưng cái bụng thì cao vổng. Trông cô ta lúc ấy chẳng khác nào
một con hải cẩu!

Sông vẫn cuồn cuộn chảy về đông, ngày đêm không ngừng nghỉ.

trên cao, mây đen đã cùng nhau kéo đi đâu cả để cho ánh mặt trời

chiếu rọi… Đoàn thuyền bè chở đào vẫn nối đuôi nhau xuôi dòng.
Chiếc bè của tôi, tuy không có ai lèo lái nhưng vẫn êm đềm trôi giữa
quần thể ấy.

Tôi hy vọng. Trong tiếng kêu xé ruột của Vương Đảm, trong

tiếng réo của dòng nước lũ, trong tiếng kêu tiếng hí của la và lừa
trên bờ, tôi hy vọng…

Từ chiếc bè, tiếng khóc sơ sinh vang lên!

Không kềm lòng được nữa, tôi quay người lại. Tôi nhận ra trên

tay cô tôi là một hình hài đỏ hỏn và “Tiểu sư tử” đang dùng một dải
băng trắng muốt quấn chung quanh bụng nó.

“Lại là một đứa con gái!” - Đó là tiếng của cô tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.