ẾCH - Trang 260

Chương 4

Tiên sinh Sugitani Yoshihito kính mến,

Sau khi về hưu, chúng tôi chuyển nhà về sống ở quê hương Cao

Mật. Thoắt đó mà đã ba năm. Tuy trong thời gian này cũng có
nhiều chuyện rắc rối nhưng nói chung là vui vẻ và êm thắm. Việc
ngài đánh giá rất cao những tài liệu về cô mà tôi đã gửi cho ngài
khiến tôi cảm thấy trách nhiệm của mình càng nặng nề hơn. Ngài
nói, những tài liệu này được chỉnh lý tại sẽ trở thành một cuốn tiểu
thuyết và có thể in thành sách. Nhưng tôi vẫn thầm lo lắng lẫn
nghi ngờ. Nỗi lo thứ nhất chính là, tôi sợ các nhà xuất bản sẽ chẳng
chịu in những cuốn sách viết về đề tài này. Thứ hai là sợ cô tôi sẽ
tức giận khi đọc những gì do thằng cháu của mình viết ra. Cho dù
tôi đã cố gắng để tránh những kỵ húy đối với bậc trưởng bối
nhưng đôi lúc vẫn động đến những gì sâu kín nhất trong tâm hồn
của cô. Ngay cả trong thâm tâm, khi viết những trang tài liệu này để
gửi cho ngài, tôi vẫn thầm nghĩ mình đã phạm một lỗi lầm lớn và
đang tìm cách để làm giảm nhẹ những lỗi lầm của mình. Những lời
an ủi và động viên của ngài khiến tôi yên tâm được đôi phần. Đã
biết là nếu tiếp tục viết là tiếp tục sai lầm, nhưng tôi không thể
dừng lại ở đây. Viết một cách trung thực là một cách chuộc lỗi. Thế
thì tôi sẽ viết một cách trung thực vậy.

Mười mấy năm trước tôi đã từng nói, khi viết số phận cá nhân

thì phải động đến nỗi đau lớn nhất của tâm hồn của người ấy;
viết về nhân sinh thì phải lục lọi những điều không dám ngoái
đầu nhìn lại trong ký ức của mình. Lúc này, tôi vẫn tiếp tục viết
về những nỗi đau lớn nhất của nhân sinh, những gì bạo tàn nhất
của loài người. Tôi muốn tự đưa mình lên bàn mổ, đặt dưới ánh sáng
của những ngọn đèn y học để nhận ra mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.