ẾCH - Trang 340

đâu có ai xa lạ: Đó chính là con bé Trần Mi, con gái của Trần Tị,
bạn học của tôi ngày trước! Trong tử cung của nó đang mang thai đứa
con của tôi.

Tôi vội vàng chạy đến trại nuôi ếch. Trên đường hình như có

rất nhiều người gật đầu chào nhưng tôi không kịp gật đầu chào
lại và cũng không hề nhận ra họ là những ai. Lách qua chiếc cổng
điện mới hé mở, ánh mắt tôi lại bắt gặp bức phù điêu con ếch to
tướng và đáng sợ. Tôi thấy run và cảm thấy ánh mắt con ếch
đang nhìn tôi không mấy cảm tình. Trên một khoảng đất trống
trước mấy căn biệt thự sơn màu trắng có sáu cô gái mặc quần áo
rực rỡ sắc màu, tay cầm vòng hoa đang nhảy múa. Một gã đàn ông
ngồi trên ghế ôm một chiếc phong cầm trước ngực say sưa với
những nốt phím đàn. Hình như họ đang luyện tập một tiết mục
múa. Thời thái bình, gió thuận mưa hòa, nơi nơi ca hát, không có bất
cứ chuyện gì phát sinh cả và có lẽ, tôi bị ảo giác chăng? Tôi cần phải
tìm một chỗ thật yên tĩnh, ngồi xuống và nghĩ đến vở kịch đang
hình thành trong đầu mình thì tốt hơn.

Bố tôi đã từng dạy rằng, “vô sự thì gan nhỏ như gan chuột, có

chuyện thì chí khí như hổ”, “là phúc chứ không phải là họa, đã là họa
thì khó lòng trốn tránh”. Lời của người già thường vận dụng nhiều
châm ngôn. Nhớ lại lời bố, tôi cảm thấy bụng mình đang đói. Tôi đã
năm mươi lăm tuổi nhưng bố vẫn còn cho nên không được tự nhận là
già. Nhưng tôi biết mình đã bước vào giai đoạn xế chiều, cũng
giống như mặt trời càng nghiêng về phía tây thì bước đi của nó càng
nhanh hơn. Một người đã bước vào tuổi xế chiều, một người đã về
hưu trước tuổi để dưỡng lão thì còn có chuyện gì để mà phải sợ hãi
nữa? Nghĩ đến đó, tôi mới thấy đói.

Tôi bước vào nhà hàng nhỏ có tên Don Quijote bên phải quảng

trường miếu Nương Nương. Đây là nơi mà sau khi “Tiểu sư tử” vào
làm việc trong trại nuôi ếch, tôi vẫn thường đến đây ăn. Tôi ngồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.