ẾCH - Trang 341

xuống một cái bàn đặt bên cửa sổ. Quán rất vắng, nhìn quanh
cũng chỉ có một mình tôi. Một người phục vụ mập lùn bước đến.
Thưa tiên sinh, mỗi lần ngồi một bên bàn và nhìn chiếc ghế
trống trước mặt, tôi vẫn thường mơ tưởng rằng có một ngày nào đó,
ngài ngồi trước mặt tôi và chúng ta cùng thảo luận về kịch bản vô
cùng khó đẻ của tôi - Gương mặt của cậu phục vụ vẫn bình thường, vẫn
sáng loáng và kính cẩn nhưng tôi nhận ra một điều gì đó kỳ lạ đằng
sau nụ cười của cậu ta. Cũng có thể đây là những biểu hiện chung của
những người làm công việc bồi bàn. Nó có vẻ không thật, thậm chí có
vẻ gian xảo, vừa có vẻ trêu chọc người khác, vừa có vẻ bị người khác
trêu chọc, không biết là đáng yêu hay đáng ghét. Chiếc bàn được
đóng bằng loại gỗ của cây đoạn, rất dày, không sơn phết gì. Trên
mặt bàn, những vân gỗ nổi lên rất rõ, có một vài vết nám do tàn
thuốc dụi vào. Tôi vẫn thường ngồi viết tại chiếc bàn này. Sau này
tôi mà thành công thì nó lại trở thành một di vật văn hóa. Ai ngồi tại
đây để uống rượu phải nộp thêm tiền cho chủ quán. Nếu có ngài
cùng ngồi đây với tôi thì nó còn nổi tiếng thêm nữa! Xin lỗi ngài,
chắc ngài cũng hiểu là nhà văn thường dùng những ảo tưởng xa vời
đại loại như vậy để tự động viên mình trong quá trình viết lách.

Thưa tiên sinh,

Cậu phục vụ có tên là Ngụy Tang Khâu chỉ biểu thị vẻ cúi người

nhưng thực chất lưng của cậu ta không hề cúi chút nào. Cậu ta chỉ
nói: “Chào ngài, rất hoan nghênh sự hạ cố của ngài, kẻ phục vụ
trung thành này xin được tận tâm phục vụ!” - Vừa nói, cậu ta vừa đưa
một tập thực đơn đến, mười mấy tờ được viết bằng mười mấy
thứ văn tự khác nhau cho tôi.

“Cám ơn”. Tôi nói - “Vẫn là những món ăn cũ: Một đĩa rau xào,

một bát thịt bò hầm và một cốc bia đen Đức!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.