ẾCH - Trang 360

tôi, tôi cũng không cần các người phải bố thí. Hai đưa con gái tôi
đẹp như tiên trên trời, phúc như Đông hải, nếu không là quốc mẫu
cũng sẽ là vương phi. Những đồng bạc rơi ra từ kẽ tay của chúng
cũng đủ để trang trải viện phí rồi!”

Thưa tiên sinh,

Đương nhiên là chúng tôi nhận ra ý tứ trong những lời lẽ vừa rồi

của Trần Tị. Rõ ràng là cậu ta đang cố giả điên giả khùng. Giả điên
giả khùng cũng là một quán tính, thực hiện mãi rồi cũng sẽ đến lúc
nào đó điên thật. Nói thật lòng, khi theo chân Lý Thủ vào bệnh viện,
tâm trạng chúng tôi đều có một chút bất an. Nếu chỉ đến để tặng
vài bông hoa, nói vài câu thăm hỏi, thậm chí có thể chi ra một vài
trăm đồng cũng chẳng có vấn đề gì phải bận tâm. Nhưng nếu bảo
chúng tôi phải trả số tiền viện phí khổng lồ như vậy, rõ ràng là…
Bởi vì, suy cho cùng, Trần Tị và chúng tôi cũng chẳng phải ruột rà
máu thịt gì, hơn nữa tình trạng của cậu ta lúc này hoàn toàn không
bình thường. Nếu cậu ta là một người bình thường thì mọi việc đã
khác… Nói tóm lại, thưa tiên sinh, cho dù chúng tôi không hề thiếu
tinh thần chính nghĩa, không thiếu lòng thương xót nhưng suy cho
cùng, chúng tôi cũng chỉ là kẻ phàm phu tục tử, không có đủ trình độ
để hy sinh quá lớn cho xã hội và một cá nhân nào đó. Do vậy, những
lời điên điên cuồng cuồng của Trần Tị chính là cái cớ để chúng tôi
nhân đó mà thoái thác trách nhiệm không đáng có ấy. Chúng tôi
nhìn Lý Thủ - người triệu tập chúng tôi đến đây. Lý Thủ lắc đầu
nói: “Ông bạn, cứ yên tâm mà dưỡng thương nhé. Xe cảnh sát đã đâm
cậu, ắt họ sẽ có trách nhiệm… Bây giờ chưa có cách nào khác, chúng
tôi sẽ bàn bạc thêm…”

“Cút!” - Trần Tị gào lớn - “Nếu tay tôi mà còn cử động được tôi

sẽ dùng trường mâu của mình gõ vào những cái đầu ngu xuẩn của
các người!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.