ẾCH - Trang 359

“Các người còn có chút tinh thần nhân đạo nào không?” - Vương

Can nói.

Y tá nói: “Tôi chỉ là người thông báo lại ý kiến của lãnh đạo. Các

vị có tinh thần nhân đạo thì hãy giúp ông ấy nộp tiền viện phí đi.
Tôi nghĩ, viện trưởng của chúng tôi nhất định sẽ tặng thưởng cho
mỗi vị một giấy khen, trên đó ghi mấy chữ: Gương nhân đạo điển
hình!”

Vương Can định lên tiếng tranh luận thì bị Lý Thủ ngăn lại.

Cô y tá dương dương tự đắc bỏ đi.

Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau và tự trong lòng, ai cũng có những

toan tính riêng. Trần Tị bị thương nghiêm trọng như vậy, viện phí
nhất định sẽ là một con số vô cùng kinh hoàng.

“Tại sao mọi người lại đưa tôi đến đây?” - Giọng Trần Tị đầy vẻ

oán hận - “Tôi chết là việc của tôi, liên quan đếch gì đến mọi
người? Các người không mang tôi đến đây, tôi đã được toại nguyện
rồi, lại khỏi phải nằm đây để nghe những lời phỉ báng của người
khác”.

“Không phải chúng tôi đưa cậu mà là chiếc xe cảnh sát bị cậu đâm

vào đã gọi xe cấp cứu.” - Vương Can nói.

“Không phải các người mang tôi đến đây sao? Thế các người

đến đây làm gì? Các người thương hại tôi? Các người đồng tình với
tôi? Tôi không dám nhận đâu. Các người cút đi! Nhớ mang theo
những bó hoa đầy chất độc kia đi theo… Mùi thơm của nó làm tôi
đau đầu… Các người muốn giúp tôi thanh toán viện phí? Cũng
không cần đâu! Tôi đường đường là một hiệp sĩ. Quốc vương là bạn
tôi, hoàng hậu cũng là bạn tôi, chút viện phí này sẽ chi từ ngân sách
nhà nước. Ngay cả việc nếu quốc vương và hoàng hậu không lo cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.