ẾCH - Trang 486

Cao Mộng Cửu: (Cúi đầu nhìn mặt đứa bé) - Quả là một đứa trẻ

thật đẹp, thảo nào mà hai nhà đều tranh. Trần Mi, “Tiểu sư tử”
nghe đây! Bản quan không thể phán định đứa trẻ thuộc về ai, đành
phải dùng cách này: Cả hai đồng thời xông đến đây, ai cướp được
đứa bé trong tay ta thì nó thuộc về người ấy! Án kiện mơ hồ thì
đành phải dùng cách phá án hồ đồ này thôi! (Đưa đứa bé lên cao) -
Bắt đầu!

[Trần Mi và “Tiểu sư tử” đồng loạt lao đến, cùng chộp lấy đứa

bé và kéo mạnh. Đứa bé khóc thét lên. Trần Mi đã đoạt được đứa bé
và ôm gọn trong lòng.]

Cao Mộng Cửu: Nha lại đâu! Giữ chặt Trần Mi cho ta, lấy đứa bé

lại!

[Nha lại giữ chặt Trần Mi, giật đứa bé đem đến cho Cao Mộng

Cửu]

Cao Mộng Cửu: Trần Mi to gan! Ngươi nói ngươi là mẹ của đứa

bé, nhưng khi giành giật đứa bé, ngươi không hề tỏ ra nhẹ tay, không
nghĩ là nó sẽ bị đau, điều đó chứng minh ngươi không hề có tình
thương gì với nó. Như vậy, ngươi là bà mẹ giả. Ngược lại, khi giành
nhau đứa bé, “Tiểu sư tử” vừa nghe thấy đứa bé khóc, bà ấy đã
buông tay vì sợ đứa bé sẽ bị thương. Ngày ấy, tại phủ Khai Phong,
Bao Thanh Thiên đại nhân đã dùng cách thức tương tự như bản quan
và ngài đã phán xét: Người buông tay là mẹ của đứa bé! Do vậy, đứa
bé này thuộc về “Tiểu sư tử”! Trần Mi mang tội cướp con người
khác, đặt điều nói bậy, đáng ra phải đánh ngươi hai mươi hài. Nhưng
bản quan niệm tình ngươi tàn tật, không trừng phạt nữa! Bãi đường!

[Cao Mộng Cửu đưa đứa bé cho “Tiểu sư tử”.]

[Trần Mi giãy giụa kêu gào nhưng không thoát được tay nha lại.]

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.