ẾCH - Trang 57

Về vấn đề có nên mời cô tham dự bữa tiệc hay không, anh cả và

chị dâu đã bàn luận rất quyết liệt nhưng không thống nhất ý
kiến, cuối cùng mới tham khảo ý kiến của bố. Bố suy nghĩ rất
lâu rồi nói: “Thôi thì đừng mời, lúc này cô... Dù sao thì cô cũng
không sống ở đây... sau này nói mấy lời xin lỗi cô cũng được...”

Sự xuất hiện của cô khiến mọi người cảm thấy lúng túng, đồng

loạt đứng dậy, lặng thinh.

“Sao thế? Ta bỏ nhà đi đã lâu, bây giờ mới về lại ngôi nhà của

mình, lẽ nào lại không có được một cái ghế để ngồi sao?” - Cô nói
với giọng châm chọc.

Mọi người đồng loạt tranh nhau nhường ghế, lộn xộn vô cùng.

Anh cả và chị dâu vội vàng giải thích: “Người đầu tiên chúng cháu

nghĩ đến là cô. Cái ghế bành quý nhất của nhà họ Vạn này vĩnh
viễn vẫn thuộc về cô”.

Cô “xì” một tiếng rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bố tôi,

kêu tên cúng cơm của anh cả ra mà nói: “Đại Khẩu à, bố mày còn
đang sống sờ sờ đấy, chiếc ghế bành ấy có cơ hội để chuyển
đến cho ta ngồi hay không? Giả sử bố mày có chết đi chăng nữa,
nó cũng không đến được với ta! Con gái đã lấy chồng rời khỏi nhà
như bát nước đã hắt đi. Anh nói thử, tôi nói có đúng không, anh cả?”

“Cô không phải là một đứa con gái bình thường. Cô là công thần

của gia tộc chúng ta.” - Bố chỉ vào tất cả chúng tôi đang quây quần
chung quanh, nói tiếp: “Cả mấy thế hệ bọn chúng, đứa nào mà
không qua bàn tay đỡ đẻ của cô?”

“Hảo hán không nhắc lại thời oanh liệt đã qua.” - Cô nói - “Nhớ

những năm ấy... Thôi vậy, nhắc lại quá khứ làm gì? Uống rượu đi!
Sao thế? Không có cốc rượu cho ta à? Ta đã mang rượu theo đây!” -

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.