ẾCH - Trang 55

Tượng Quần lên tiếng: “Lái máy bay thì có gì là ghê gớm nào.

Nếu thật sự có bản lĩnh thì làm quan lớn hoặc làm ông chủ!”

“Sao cháu lại nói như thế được chứ?” - Bố cầm cốc rượu lên,

ngửa cổ uống cạn rồi đặt mạnh xuống bàn, nói tiếp - “Phi công là
rồng, là phượng trong thế giới loài người. Ngày ấy, bà cô cháu có
một người bạn trai tên là Vương Tiểu Thích, cũng là một phi công, khi
đứng chẳng khác nào một cây tùng xanh, khi ngồi chẳng khác nào
một cái chuông đồng, đi lại như báo như hổ... Tay này... nếu không
vì một sự hồ đồ nhất thời mà chạy trốn sang Đài Loan thì biết
đâu rằng, lúc này đã là tư lệnh không quân...”

“Có chuyện ấy à? - Tượng Quần kinh ngạc hỏi - “Chồng của bà

cô không phải là người nặn búp bê đất sao? Sao lại có một phi công
xuất hiện ở đây?”

Anh cả tôi gạt phắt: “Thôi, toàn là chuyện cũ, đứng nhắc lại

nữa”.

Tượng Quần nói: “Không được, con phải đi hỏi bà thôi. Vương

Tiểu Thích lái máy bay trốn sang Đài Loan! Thú vị quá!”

Anh cả có vẻ buồn buồn nói: “Con đừng theo đuổi điều thú vị

này nữa, có được không? Đã là người thì phải yêu nước, là chiến sĩ lại
càng phải yêu nước, đặc biệt là phi công thì phải đặt yêu nước lên
hàng đầu. Là người, có thể ăn trộm, có thể giết người đốt nhà, có
thể cướp bóc..., ý của bố là đừng bao giờ là một kẻ phản bội. Kẻ phản
bội để lại tiếng xấu vạn năm, không có kết cục tốt đẹp gì đâu...”

“Xem bố kìa, Đài Loan là một bộ phận của tổ quốc ta, bay sang

đó xem một lần cũng đâu có gì là phạm pháp.” - Tượng Quần vẫn
ươ

ng bướng nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.