ẾCH - Trang 54

8

Bốn mươi năm sau, con trai anh cả tôi là Tượng Quần được

tuyển vào học lái máy bay. Tuy thế sự đã thay đổi, bãi bể hóa nương
dâu, rất nhiều chuyện ngày trước cứ cho là thần thánh đều đã trở
nên bình thường. Rất nhiều công việc ngày ấy được người ta đưa
ánh mắt nhìn với vẻ ngưỡng mộ thì giờ đây hóa ra tầm thường,
nhưng làm một phi công vẫn là công việc vinh quang của cả gia tộc, có
thể nói là của cả thôn. Do vậy, anh cả tôi, trong tư cách là một cục
trưởng Cục Giáo dục đã nghỉ hưu vẫn về làng tổ chức một bữa đại tiệc
chiêu đãi bạn bè thân thiết và gia đình để mừng cho con trai mình.

Buổi tiệc đêm được tổ chức tại sân nhà anh hai tôi. Anh ấy nối

điện từ trong nhà ra, mắc mấy cái bóng đèn rất to khiến chiếc
sân rộng sáng trưng như ban ngày. Hai chiếc bàn to được ghép với
nhau, chung quanh đặt đến hơn hai mươi chiếc ghế tựa. Chúng tôi
ngồi chen vai thích cánh bên nhau. Món ăn đặt từ nhà hàng mang
đến, đủ cả sơn hào hải vị, gà vịt cá rau ngập tràn mặt bàn, màu sắc
tươi rói, hương vị nực nồng. Chị dâu tôi vẫn còn nói với giọng khiêm
nhường: “Chẳng có gì ngon cả, mọi người thông cảm và ăn nhiều một
tí”. Bố tôi nói: “Đừng nói thế, nghĩ lại những năm sáu mươi, Mao
Chủ tịch cũng chưa chắc được ăn những món này” - Thằng cháu
được gọi đi học lái máy bay nói: “Ông nội à, đừng động đến ông ấy
nữa!”

Được vài ba chung rượu, bố tôi lại nói: “Cuối cùng thì nhà ta

cũng đã có một người làm phi công. Năm ấy, bố cháu đăng ký dự
tuyển phi công, chỉ vì trên đùi có một vết sẹo mà không được tuyển.
Bây giờ thì Tượng Quần đã làm thỏa mãn mộng tưởng của gia đình
ta”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.