ẾCH - Trang 56

“Con đừng...” - Chị dâu tôi nói - “Nếu con đã có ý nghĩ đó thì

đừng nên lái máy bay nữa. Mai mốt mẹ sẽ gọi điện thoại cho ông
Lưu, chính ủy không quân để nói với ông ấy”.

“Đừng lo lắng, mẹ à.” - Cháu tôi nói - “Con không ngu đến thế

đâu? Lẽ nào con chỉ chạy theo những ham mê của con mà không
quan tâm gì đến mọi người, đến gia đình sao? Vả lại, bây giờ Đài
Loan và Trung Quốc đã là một nhà thân thiết. Nếu con có bay qua
đó thì người ta cũng trả con về thôi”.

“Đó mới là gia phong của nhà họ Vạn ta.” - Anh cả nói - “Vương

Tiểu Thích là một gã không ra gì, là kẻ tiểu nhân không hề có ý thức
trách nhiệm. Hắn đã phá hoại cả một đời bà cô của các con”.

“Ai đang nói gì về ta?” - Một giọng nói đầy quyền uy vang lên

và cô tôi đã xuất hiện trước sân. Ánh đèn sáng lóa khiến cô nheo
nheo đôi mắt, quay người đeo chiếc kính đen vào, trông cô vừa có
vẻ nghiêm trang vừa có vẻ buồn cười - “Cần quái gì phải dùng bóng
điện sáng như thế này? Như bà nội các cháu đã nói, cho dù ăn trong
bóng tối cũng không cho thức ăn vào mũi đâu mà sợ. Điện là từ than
đá mà ra, than đá là do người đào lên, được một xẻng than chẳng dễ
chút nào, phải đào sâu đến cả ngàn thước, chui vào đó chẳng khác
nào xuống địa ngục! Có thơ rằng, Tham quan ô lại chủ hầm lò,
Tính mệnh dân công như bùn đất. Mỗi hòn than đều nhuốm máu,
các cháu có biết không?”

Cô mặc bộ quần áo theo dạng quân phục rất thịnh hành hồi

những năm bảy mươi, ống tay áo vén cao. Cô rất mập, mái tóc bạc
trắng, trông cô chẳng khác nào những cán bộ công xã thời Cách
mạng văn hóa hậu kỳ. Bất giác tôi cảm thấy bùi ngùi. Cô tôi - một
thời rực rỡ như đóa sen vừa mới nở bây giờ lại biến thành hình dạng
như thế này sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.