ẾCH - Trang 52

Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, hồn phách chúng tôi

mới quay trở lại và chạy ùa ra phía đầu thôn. Vừa chạy đến con
đường lớn dẫn vào thôn, chúng tôi đã nhận thấy không khí nóng một
cách đột ngột. Chiếc máy bay đã nổ tung thành hàng chục mảnh,
một cánh chống xuống đất cháy phừng phừng như một ngọn
đuốc khổng lồ. Lửa cháy loang ra một khoảnh lúa mạch, mùi ngai
ngái như da bị đốt xông lên. Đúng lúc ấy, một tiếng nổ kinh hoàng
vang lên, ông Vương là người có kinh nghiệm nhất nên hô lớn:
Nằm xuống!

Chúng tôi đồng loạt nằm xuống và theo lệnh ông Vương, bò lui

về phía sau. “Bò nhanh, dưới cánh máy bay có đạn!” - Ông Vương
quát lớn.

Sau đó chúng tôi mới biết, dưới cánh máy bay có thể gắn đến

bốn quả đạn lớn, ngày ấy nó chỉ gắn hai quả. Nếu đủ bốn quả và
cùng phát nổ, e rằng chúng tôi đã không còn trên cõi đời này nữa.

Sau vụ máy bay bị tai nạn ba ngày, bố tôi cùng với cánh đàn ông

trong thôn đánh xe chuyển thi thể của viên phi công cùng với những
mảnh vụn của chiếc máy bay đến sân bay quay về thì anh cả tôi
hồng hộc chạy vào nhà. Kiện tướng chạy việt dã này đã chạy một
mạch đến hai mươi lăm cây số từ trường trung học về nhà. Hai
mươi lăm cây số! Một khoảng cách của một cuộc đua việt dã! Vừa lao
vào nhà, anh ấy kêu lên được một tiếng: “Cô...” là đã giúi đầu
xuống đất, sùi bọt mép, mắt chỉ toàn tròng trắng, hôn mê.

Mọi người vây quanh anh cả, người thì xoa thái dương, người thì

ấn huyệt nhân trung, người thì bấm huyệt hổ khẩu, người thì xoa
ngực...

“Cô cháu bị làm sao?”

“Cô cháu làm sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.