ẾCH - Trang 50

7

Nửa sau năm 1960, cũng là thời điểm cách lúc chúng tôi ăn than

đá không lâu, cả nhà nhận được tin cô tôi sắp sửa làm lễ cưới với
chàng phi công ấy. Để giải quyết chuyện đồ dùng trong nhà cho
cô, bà nội qua nhà tôi thương lượng với mẹ và cuối cùng quyết định
hạ cây thu cổ thụ đã hơn trăm năm tuổi để nhờ ông thợ mộc giỏi
nhất thôn họ Phạm đóng tủ giường bàn ghế. Tôi đã thấy chính bố
tôi đã đưa ông Phạm về nhà đo đo đếm đếm cái cây. Hình như
biết là mình sắp chết nên tôi thấy cây thu run rẩy, lá đập vào
nhau kêu rào rào chẳng khác nào những tiếng khóc.

Nhưng rồi mọi chuyện hầu như không tiến triển thêm được tí

nào. Tôi sốt ruột chạy qua nhà bà nội định thăm dò tình hình thì bị
bà lấy gậy đuổi ra khỏi nhà. Tôi nhận ra, chỉ có mấy ngày mà hình
như bà đã già thêm mấy chục tuổi, trông bà chẳng khác gì những
“mụ phù thủy” trong truyền thuyết!

Một buổi sáng, sau một trận tuyết kéo dài, vầng mặt trời đỏ một

cách kỳ lạ. Chúng tôi đến lớp, chân xỏ trong giày cỏ mà vẫn cảm
thấy chân tay đều lạnh cóng. Trong sân vận động, chúng tôi vừa
chạy vừa la hét như muốn dùng tiếng la hét của mình để xua đi cái
rét. Đột nhiên, một âm thanh kinh hoàng vang lên giữa thinh không.
Chúng tôi đứng sững giữa sân vận động, đồng loạt ngước mắt nhìn
lên. Hiện ra trước mắt chúng tôi là một con chim khổng lồ, màu đỏ
sẫm, sau đuôi là một luồng khói rất dày, màu đen - có hai con mắt
màu đỏ - đang run rẩy, đúng hơn là đang chao đảo bổ nhào xuống,
đúng vào chỗ chúng tôi đang đứng. Máy bay! Mẹ ơi! Máy bay! Có lẽ
nào nó sẽ đáp xuống sân vận động, nơi chúng tôi đang đứng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.