ẾCH - Trang 68

10

Mùa xuân năm 1961, cô tôi được giải oan sau vụ Vương Tiểu Thích,

về công tác tại bộ phận phụ khoa của trạm xá công xã. Nhưng trong
hai năm sau đó, cả bốn mươi thôn của công xã không có đứa trẻ nào
ra đời. Nguyên nhân à? Đương nhiên là vì đói. Vì đói nên đàn bà
không có kinh nguyệt. Vì đói mà đàn ông đều biến thành thái giám.
Bộ phận phụ khoa của trạm xá công xã chỉ có hai người là cô tôi và
một nữ bác sĩ họ Hoàng. Bác sĩ Hoàng tốt nghiệp tại một học viện Y
học danh tiếng nhưng vì thành phần gia đình không tốt, lại là
người thuộc phái tả nên mới bị đày xuống bệnh viện nông thôn. Mỗi
lần nhắc đến bà bác sĩ này, cô tôi có vẻ không thích. Cô nói, bà
này tính tình cổ quái, có khi cả ngày không nói được lấy một tiếng,
nhưng có khi lại thao thao bất tuyệt, ngay cả chuyện một cái ống
nhổ cũng có thể nói cả ngày.

Sau khi bà nội mất, cô tôi rất ít về nhà. Nhưng mỗi khi trong

nhà có cái gì ngon ngon là mẹ tôi bảo chị gái đem đến cho cô. Có
một lần, bố tôi nhặt được nửa con thỏ hoang ngoài đồng, có lẽ là
do chim ưng tha bay trên trời rơi xuống, vẫn còn đang ấm. Mẹ tôi
đào một ít củ khoai ngoài vườn hầm chung với thịt thỏ. Thịt chín, mẹ
tôi múc một bát thịt to, dùng nilon gói kín rồi bảo chị gái tôi mang
đi. Chị không chịu đi, tôi tự nguyện đi thay. Mẹ nói: “Mày đi cũng
được, nhưng đừng có ăn vụng giữa đường. Ngoài ra đi đứng cần phải
cẩn thận, đừng có mà làm vỡ bát”.

Từ thôn tôi cho đến trạm xá công xã gần năm cây số đường

đất. Ban đầu thì tôi chạy vì muốn đem thịt đến cho cô trước khi
nó nguội lạnh. Nhưng chạy được một lát thì đôi chân tôi đã nặng trình
trịch, những tiếng òng ọc vang lên từ trong bụng, mồ hôi lạnh túa
ra toàn thân, đầu choáng mắt hoa. Tôi đói, bữa sáng được hai bát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.