ẾCH - Trang 93

“Không ngoan ngoãn thì sao nào? Lẽ nào mày lại bắn ông?” - Vừa

nói Vương Cước vừa chỉ xuống đũng quần - “Có bản lĩnh thì nhắm
vào đây. Ông đây thà để cho mày bắn bay mất c. còn hơn để cho
mấy mụ đàn bà thối ấy dùng dao cắt!”

Chủ tịch Phụ nữ nói: “Vương Cước, ông đừng có ăn nói hồ đồ.

Đàn ông mà thắt ông dẫn tinh chẳng qua là đem cái ấy... cái ấy
thắt lại...”

“Nên đem lông chỗ ấy của nhà chị ra mà thắt cho tôi thì đúng

hơn!” - Vương Cước chỉ vào đũng quần của chủ tịch phụ nữ, chửi một
cách thô lỗ.

Công an Ninh vẫy vẫy khẩu súng trong tay, hạ lệnh: “Trói hắn

lại!”

“Ông đây xem đứa nào dám trói!” - Vương Cước quay người nhặt

chiếc xẻng hốt phân lợn cầm ngang trong hai tay, đôi mắt xanh
lè, nói - “Thằng nào dám bước đến là cái xẻng này sẽ lấy đầu
thằng đó!”

Lúc ấy, Vương Đảm hình như đã tự xem mặt mình chán chê,

đứng dậy. Nó đã mười ba nhưng chỉ cao khoảng bảy tấc. Tuy nó bé
nhỏ nhưng đường nét và mặt mũi nó rất đẹp. Tôi vẫn cứ nghĩ nó là
một tiên nữ đến với nhân gian từ một vương quốc nào đó thuộc về
những người nhỏ bé. Nó dùng chiếc gương trong tay chọn một góc
độ thật chuẩn rồi rọi thẳng luồng phản quang của ánh sáng mặt trời
vào mặt bố nó. Đồng thời từ miệng nó phát ra một tiếng cười thật
trong trẻo, ngây thơ, không có một chút ác tâm nào.

Thừa lúc Vương Cước bị ánh sáng làm cho lóa mắt, bốn dân

binh đồng loạt ập đến, giật lấy chiếc xẻng trong tay ông ta và giữ
cứng đôi cánh tay. Khi họ định dùng dây thừng trói gô Vương Cước lại
thì đột nhiên ông ta khóc òa lên. Tiếng khóc ông ta sao mà ai oán,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.