ẾCH - Trang 92

Vương Can đứng dưới mái hiên, không hé răng một lời.

Vương Đảm ngồi trên ngạch cửa ra vào, dùng một chiếc gương

bé tẹo soi cái khuôn mặt nhỏ xíu nhưng rất xinh đẹp của mình.

“Vương Cước!” - Viên Liễm quát - “Ra đây! Rượu mời không uống

mà đòi uống rượu phạt. Công an của công xã đều đã đến đây. Bữa
nay ông chạy được nhưng ngày mai không thể thoát. Nam tử đại
trượng phu, dám làm dám chịu. Ra đây!”

Chủ tịch Phụ nữ nói với vợ Vương Cước: “Phương Liên Hoa, chị

bảo chồng chị ra đây!”

Trong nhà không có động tĩnh gì. Viên Liễm nhìn công an Ninh.

Công an Ninh phất tay, bốn dân binh xách dây thừng lần dò bước
vào nhà.

Đúng lúc ấy, Vương Can liếc xéo về phía công an Ninh rồi ánh

mắt nó di chuyển về phía chuồng lợn. Tuy một chân ngắn một
chân dài nhưng hành động của công an Ninh lại vô cùng nhanh nhẹn.
Chỉ mấy cú nhảy là anh ta đã lọt vào chuồng lợn, rút súng ra,
nghiêm giọng quát to: “Vương Cước! Ra đây!”

Vương Cước đi ra từ một góc chuồng lợn, đầu tóc dính đầy

mạng nhện. Bốn tay dân binh nhanh chóng cầm dây thừng ập
đến, vây Vương Cước vào giữa.

Vương Cước đưa ống tay áo chùi mồ hôi trên mặt, hung dữ nói:

“Ninh Viêm, mày kêu gào cái gì? Mày nghĩ rằng cái cục sắt vô dụng
trên tay mày đủ làm ông sợ à?”

“Không cần ông phải sợ! - Công an Ninh nói - “Ngoan ngoãn thì

đi theo tôi, không còn chuyện gì khác!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.