ẾCH - Trang 99

cuồng nhưng rồi trong một lúc điên loạn, anh ta đã dùng súng của
anh trai tự sát nhưng bất thành, sau khi chữa trị vết thương thì
biến thành bộ dạng như thế. Ban đầu vẫn có người cười cợt chế
nhạo. Nhưng kể từ khi anh ta giúp ông già giữ được con cá năm mươi
ký, những người bán cá đã có vẻ kính nể và thông cảm cho anh ta hơn.
Tôi cảm thấy người này có một sức hấp dẫn kỳ lạ, tôi muốn hiểu
anh ta. Mỗi khi nhìn thấy đôi mắt dâm dấp ướt của anh ta là tôi
cảm thấy đồng tình. Một buổi chiều hoàng hôn, chợ cá đã tan, một
mình anh ta đứng dưới những tia nắng cuối cùng, kéo lê chiếc
bóng dài ngoằng phía sau đi về phía tây. Tôi lặng lẽ đi theo anh ta.
Tôi muốn biết bí mật của con người này. Anh ta phát hiện tôi theo
dõi phía sau thì dừng lại, quay người cung kính cúi sát đất vái tôi
một cái, nói: “Anh bạn thân mến, tôi là thằng người chẳng ra gì,
đúng không?” - Giọng nói và cử chỉ anh ta trông thật tội nghiệp: “Ý tôi
là, xin anh đừng đi theo sau lưng tôi”. Tôi nói: “Anh đi thì tôi cũng đi,
tôi có đi theo anh đâu”. Anh ta lắc đầu, thì thầm van nài: “Anh
bạn, hãy thương lấy kẻ bất hạnh này”. Nói xong thì quay người
tiếp tục đi về phía trước. Tôi vẫn cứ đi theo. Bước chân anh ta rất
dài, chân co lên rất cao khi bước, thân thể lắc la lắc lư trông chẳng
khác nào được cắt ra từ một tờ giấy. Tôi chỉ dùng năm phần sức
lực cũng đủ để theo kịp anh ta. Anh ta dừng lại, thở hồng hộc, sắc
mặt trắng bệch, nước mắt đã chảy ra ràn rụa, lắp bắp: “Anh bạn...
Anh hãy tha cho tôi... Tôi là một phế nhân, là một kẻ đã từng bị
trọng thương...”

Thái độ của anh ta khiến quyết tâm của tôi không còn nữa, đứng

lại, nhìn theo bóng dáng anh ta và bên tai tôi vẫn thoang thoảng
những tiếng nấc nghẹn. Thực ra thì tôi không hề ác ý. Tôi chỉ
muốn biết anh ta sống thế nào, chẳng hạn như đêm xuống, anh
ta ngủ ở đâu mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.