ELDEST - ĐẠI CA - Trang 191

Christopher Paolini

Eldest - Đại ca

(Phần II trong tập truyện DI SẢN KẾ THỪA)

Rõ mặt kẻ thù

Suốt ngày hôm đó, vưa tiến hành công việc, Roran vừa cảm thấy một sự
trống vắng hoang vu của Carvahall. Dường như một phần trong anh đã ở lại
núi Spine. Không còn trẻ con, ngôi làng giống như một trại lính. Sự thay
đổi dường như làm cho mọi người càng thêm trần mặc ưu tư.
Khi mặt trời chìm vào những cái răng tua tủa của núi Spine, Roran bước
lên gò, trở về nhà chú Horst. Anh đứng lại, ngập ngừng đặt tay lên chốt
cổng, hồi hộp nghĩ: “Sao mình run sợ như sắp ra trận vậy? Có chuyện gì
xảy ra cho Katrina không?”
Sau cùng, Roran mở cửa, đi men theo hông nhà, tiến thẳng vào căn bếp.
Roran đứng khựng lại khi bất ngờ thấy thím Elain đang ngồi bên bàn, vừa
đan vừa nói chuyện với Katrina ngồi đối diện. Cả hai quay lại nhìn anh.
Roran lắp bắp:
- Em… em khoẻ chứ?
Katrina đến bên Roran, mỉm cười:
- Em khoẻ. Chỉ vì em quá bàng hoàng khi cha… khi cha… À, thím Elain
thương em lắm. Thím cho em ở tạm trong phòng của Baldor đêm nay.
- Em khoẻ là anh mừng rồi.
Roran ôm cô, cố biểu lộ hết tình yêu thương trong cái ôm nhẹ nhàng đó.
Thím Elain thu dọn đồ đạc, đứng dậy:
- Nào, tối rồi, tới giờ cháu phải đi ngủ rồi đó. Katrina.
Roran miễn cưỡng phải rời xa cô. Katrina hôn lên má anh nói:
- Sáng mai mình gặp nhau.
Roran vừa dợm bước theo, tiếng gọi nghiêm nghị của bà Elain ngăn anh lại:
- Roran.
- Dạ.
Chờ tiếng chân bước lên thang của Katrina không còn nữa, bà mới lên
tiếng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.