đầu bút rào rào đập vào thân thể, làm cho nó cảm thấy như đang bị tấn công
bằng sỏi đá.
Nó ráng sức đống khoảng trống trên cao mà không có sự trợ giúp của
Saphira. Suốt thời gian đó, lưng nó liên tục đau như bị xé toạc ra.
Eragon gào tới khản cổ, loáng nhoáng trước mắt hai màu đỏ và vàng, rồi
mờ dần thành một màn đen thẫm khi nó ngã vật xuống. Bên dưới, tiếng
Saphira điên cuồng gầm thét; cầu thang quá nhỏ, còn bên ngoài gió quá dữ
dội, nó không có cách nào tiếp cận được với Eragon. Mối tiếp nối qua tư
tưởng giữa hai đứa sa sút hẳn. Trong bóng đêm mịt mù, Eragon đành nằm
chờ cho cơn đau thuyên giảm.
Tỉnh dậy, miệng đắng chát, Eragon không biết mình đã lịm đi bao lâu trên
sàn. Cơn giông tố vẫn tiếp tục tấn công căn nhà cây, cộng thêm tiếng mưa
xối xả rầm rầm hòa nhịp với tiếng đập thình thịch trong đầu nó.
“Saphira…?”
“Em đây. Anh xuống được không?”
” Để anh cố thử xem.”
Nó quá yếu, không thể đứng vững trên cái sàn chòng chành, nên phải bò ra
cầu thang, rồi lết xuống từng bậc. Tới nửa cầu thang, nó bắt gặp cái đầu của
Saphira cố vươn lên. Cô rồng cái bực tức táp lên cầu thang gỗ chật hẹp. Nó
cố thè đầu lưỡi liếm nhẹ lên bàn tay Eragon, gọi: “Anh bé nhỏ!”
Eragon mỉm cười cho cô em yên lòng. Saphira lùi lại ráng kéo đầu và cổ
khỏi cầu thang, nhưng không thể. Eragon vội hỏi: “Sao vậy?
“Em bị kẹt rồi.”
“Hả?”
Dù đau, nhưng Eragon không thể khỏi bật lên cười ha hả. Cảnh ngộ quá
khôi hài. Nó đang phải cố lết xuống từng bậc, còn cô em “bé nhỏ” lại
không rút đầu ra được ngay giữa cầu thang.
Saphira gồng mình lắc mạnh thân cây, làm Eragon bật ngửa ra sau. Nằm đờ
người, vừa thở hồng hộc, ả rồng vừa gắt: “Ngồi đó mà cười sao? Giúp một
tay đi chứ.”
Cố nín cười. Eragon đặt bàn chân lên mũi Saphira, hết sức bình sinh, đạp
mạnh. Trong khi đó cô em rồng vặn vẹo toàn thân đến mười phút sau mới