Christopher Paolini
Eldest - Đại ca
Cuồng phong
Một cơn gió mạnh thốc vào phòng làm Eragon choàng tỉnh ngủ.
Chăn mền, quần áo bay phấp phới, quất những ngọn đèn lồng chan chát đập
vào tường. Ngoài trời, mây đen vần vũ báo hiệu cơn giông đang ập tới.
Saphira trợn mắt nhìn Eragon đang cố đứng dậy, trong khi thân cây ngả
nghiêng như con tàu chao đảo trên mặt biển. Lom khom tránh luồng gió
mạnh, Eragon vịn vách cây, men quanh phòng cho đến khi tiến sát ô cửa
tròn dẫn xuống dưới. Gió hun hút quay cuồng thốc lên từ khoảng trống này.
Nhìn xuống qua lỗ hổng, mặt đất đong đưa như võng, Eragon phải nuốt
nước bọt, cố chống lại cơn buồn nôn.Nó rờ rẫm được mép miếng vải mỏng
bằng nhựa cây, có thể rút ra, để che ngang khoảng trống đó. Eragon tìm
cách phóng qua bên kia lỗ hổng, nếu trượt chân, không có gì có thể ngăn nó
lăn tòm xuống tận gốc cây.
“Khoan”. Saphira la lên. Dựa lưng vào bục nằm, nó vắt cái đuôi dài thòng
song song bên Eragon, để Eragon có thể dùng như một hành lang.
Tay phải ôm đầu tấm vải nặng trịch, tay trái Eragon nắm từng cái gai trên
đuôi Saphira, trườn dần qua ô cửa trống hốc. Sang tới bên kia, nó dùng cả
hai tay nhét chặt đầu vải vào hốc cây, che ngang ô cửa.
Căn phòng yên ắng lại.
Tấm vải căng phồng, nhưng không bị bung ra. Eragon thử chọc ngón tay,
mặt vải cứng như mặt trống. Nó lẩm bẩm: “Khả năng của thần tiên đáng nể
thật.”
Saphira vừa vương đầu chạm tới trần vừa nghe ngóng: “Trên văn phòng
chắc cũng bị hư hại, anh cố ngăn gió lại đi.”
Eragon vừa tiến bước về phía cầu thang, thân cây bỗng lắc mạnh, làm một
chân nó khụy xuống sàn.
- Mẹ kiếp!
Eragon làu bàu rủa, cố đứng dậy, tiến lên thang. Hai tay ôm quanh đầu, nó
nhào vào văn phòng đầy giấy, bút điên loạn quay vòng như cơn trốt. Những