chẳng dám về nhà, vì em không bán được hộp diêm nào, và cũng chẳng
kiếm được đồng nào. Cha em sẽ đánh em. Vả lại, ở nhà thì cũng lạnh chẳng
khác gì ngoài đường phố này. Căn nhà chỉ có một cái mái rách, và những
ngọn gió lồng rít lên như thể sắp thổi tung cả cái khung tre lẫn đám tranh
rách nát trên đó.
Đôi bàn tay nhỏ bé dường như đã cóng hẳn. Một que diêm có lẽ sẽ giúp em
ấm thêm chút nào chăng? Em đánh liều rút ra một que và quẹt lên vách nhà
để sưởi ấm những ngón tay. Que diêm bật cháy lên, kêu xèo xèo; ngọn lửa
sáng như một cây đèn cầy khi em dùng cách ngón tay che quanh nó. Em bé
gái mường tượng rằng em đang ngồi trước một lò sưởi lớn có khung mạ
vàng. Ngọn lửa kỳ diệu cháy lên bập bùng trong đó và sưởi ấm em, nhưng
đột nhiên, khi em vừa duỗi đôi chân ra hòng sưởi ấm, ngọn lửa tắt mất, cái
lò sưởi biến mất, và em thấy mình còn lại với cọng diêm trong tay.
Em quẹt thêm một cây, diêm cháy bùng lên, ánh sáng chiếu lên vách nhà.
Nó dường như trong suốt đến độ em có thể nhìn thấy mọi vật bên trong.
Chiếc bàn ăn trải bằng vải trắng tinh và trên bàn là bát đĩa bằng sứ Trung
Hoa. Một con ngỗng béo nướng chín vàng với táo và mận rải lên mình nó.
Và kìa, miếng thịt ngỗng thơm ngon được xẻ ra và như có ai đó đang dùng
chiếc nĩa đưa nó xuyên qua bức vách, đút tận miệng em bé. Bất chợt tất cả
đều biến mất. Diêm tắt, chẳng có gì hiện hữu ngòai tấm vách dày, đen
ngòm!!
Em lại đốt lên que diêm khác. Lần này, em thấy mình ngồi bên cây thông
Noel xinh đẹp. Nó đẹp và lớn hơn hết thảy những cây Noel mà em được
thấy qua khung cửa những ngôi nhà giàu nhất trong phố. Hàng ngàn ánh
đèn lấp lánh trên các cành cây. Những bức tranh nhiều màu sắc như những
tấm mà em thường thấy trong các tiệm sách. Em đưa tay với lấy những bức
tranh. Diêm tắt! Những cây đèn trên cây bay vút lên cao, cao mãi, và em
thấy rằng đó chỉ là những ngôi sao chớp chớp trên nền trời cao vòi vọi. Một
ngôi sao xẹt qua trên bầu trời. "Chắc có ai đó vừa qua đời" em nghĩ. Chả là