“Không cần.”, Từ Tử Sung trả lời rất dứt khoát, “Anh cắt đứt quan hệ
với mẹ từ lâu rồi.”
Hạ Mộng Ngư không ngờ lại nhận được một câu trả lời như vậy, nhất
thời không biết nên nói gì.
“Sao…Sao lại thế?”, cuối cùng Hạ Mộng Ngư vẫn hỏi.
Sau này thành vợ chồng rồi, Hạ Mộng Ngư không muốn Từ Tử Sung
có nỗi khổ tâm nào mà không thể chia sẻ với mình. Tuy cô không quá am
hiểu lòng người, cũng luôn sợ người khác moi móc tim gan cô, nhưng trái
tim của Từ Tử Sung, cô mong có thể tới gần. Mọi thứ của anh, kể cả sự tàn
nhẫn và sự yếu đuối của anh, cô đều muốn đón nhận, đều muốn yêu.
“Thật ra cũng chẳng có gì đáng nói cả.”, dường như Từ Tử Sung
không muốn nói về đề tài này.
“Em muốn biết.”, Hạ Mộng Ngư nói.
Từ Tử Sung đặt tách cà phê xuống, cụp mắt, giọng điệu hờ hững,
“Thật ra để kể thì cũng đơn giản thôi. Hồi trước anh từ chối tham gia thi
đấu nên bị đám người đó chỉnh cho một trận. Nhưng anh vẫn không muốn
tham gia Đại hội thể thao, thế là họ đến tìm mẹ anh.”
“Mẹ anh ép anh thi Đại hội thể thao à?”
“Ừ.”
Từ Tử Sung hơi nhíu mày, chẳng mấy đau lòng, có điều, nhắc đến là
lại thấy phiền.
“Từ nhỏ đến lớn, tình cảm giữa anh với mẹ không sâu sắc lắm. Nhưng
anh không thích mang nợ ai cả, sinh mệnh của anh là do bà ấy cho, suy cho
cùng thì bà ấy đã nuôi lớn anh, thế nên xuất phát từ ý thức trách nhiệm, anh