"Tôi không ghét cô ấy.", Từ Tử Sung dừng một lát rồi nói tiếp, "Tôi
cảm thấy cô ấy rất tốt."
"Hả? Thế ra là học thần đơn phương ghét cậu rồi..."
Lời vừa nói ra, mọi người đều thấy Từ Tử Sung vốn luôn bình tĩnh giờ
lại ngẩng đầu liếc cậu bạn kia một cái, ánh mắt sắc nhọn đáng sợ. Tuy Từ
Tử Sung nhanh chóng thu ánh mắt lại, nhưng giây phút vừa rồi đã đủ uy
lực khiến cậu bạn kia đánh rơi cả đũa.
Bầu không khí quanh bàn ăn bỗng nhiên trở nên vô cùng kỳ quái.
"Tôi về trường trước.", Từ Tử Sung nói.
"Ông còn chưa ăn mà!", Mạnh Huy kêu lên.
"No rồi."
Hẳn nhiên là Từ Tử Sung mất hứng, cậu đứng phắt đậy, không chút
dông dài.
Từ Tử Sung vừa đi, Mạnh Huy liền đập bốp một cái đến đau vào gáy
cậu bạn lắm mồm vừa rồi.
"Chuyện của người ta mà cứ thích bới móc ra! Bao nhiêu cơm cũng
không chặn nổi cái mồm ông!"
"Tôi có biết là không được nhắc đến Hạ Mộng Ngư đâu...", cậu bạn đó
xụ mặt, "Đây là lần đầu tiên tôi thấy Từ Tử Sung mất hứng đấy, tôi còn
tưởng ông anh này không có tí cảm xúc nào cơ."
"Phí lời, ông bị ghét thì có cảm xúc gì không? Đằng này lại còn bị học
thần ghét, học thần đấy!"
Mọi người lại tiếp tục ăn cơm.