EM CHỈ CÓ THỂ THÍCH ANH - Trang 107

"Trông có vẻ ngon."

Hạ Mộng Ngư hơi khó xử, cúi đầu nhìn chiếc bánh bị mình cắn dở,

nhưng rồi cũng không do dự nhiều mà bẻ một nửa cho Từ Tử Sung.

"Tuyệt vời.", Từ Tử Sung nói.

"Cậu còn chưa ăn mà đã khen? Làm màu..."

"Tôi không nói là bánh tuyệt.", Từ Tử Sung nhìn chằm chằm Hạ

Mộng Ngư, đồng thời há miệng cắn một miếng bánh, "Có điều, bánh cậu
chọn cũng rất ngon."

Hạ Mộng Ngư ngoảnh mặt đi không nhìn cậu, cũng không muốn đối

diện với ánh mắt của cậu, nhưng cô vẫn cảm thấy ánh mắt ấy đang nhìn
mình.

Con người Từ Tử Sung đúng là vô cùng biết làm người ta bồn chồn.

"Thế vừa nãy cậu không nói bánh mì tuyệt vời thì cái gì tuyệt vời?",

Hạ Mộng Ngư cắn một miếng bánh, thuận miệng hỏi, hòng che đi vẻ xấu
hổ của mình.

"Tôi nói tuyệt vời là vì trước giờ chẳng phải cậu không chia đồ ăn cho

người khác sao?", Từ Tử Sung nhếch khóe môi, kéo theo một nụ cười thoải
mái, "Xem ra cậu không ghét tôi như lời Phạm Tiểu Kiều nói."

...

"Vốn dĩ không, nhưng giờ có."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.