Rốt cuộc Hạ Mộng Ngư cũng ý thức được Phạm Tiểu Kiều muốn làm
gì nhưng không nói ra, mà cùng cô nàng lấp ló sau tường, lén lút quan sát.
Từ Tử Sung cùng Từ Tang đi khá xa, hai cô nàng sợ bị phát hiện nên
không dám tới gần, căn bản không nghe được hai người kia đang nói gì.
Phạm Tiểu Kiều sốt ruột thật sự, còn Hạ Mộng Ngư thì lại vô cùng
bình tĩnh, nhưng ánh mắt thì như hai cây nhũ băng, hận không thể chọc
thủng mấy lỗ trên người Từ Tử Sung.
"Hoa khôi đang thổ lộ hả?", Phạm Tiểu Kiều nhỏ giọng hỏi: "Từ Tử
Sung trước giờ chưa từng bị con bé đấy kéo đi, chẳng lẽ là đồng ý rồi?"
Hai tay Hạ Mộng Ngư bám lấy góc tường, hận không thể lột hết vôi
tường xuống.
Phía bên kia còn nói thêm hai câu nữa, rồi bỗng thấy Từ Tang nhào
vào lòng Từ Tử Sung.
"Định mệnh!", Hạ Mộng Ngư không kìm nén được liền bật thốt ra.
Tim Hạ Mộng Ngư vọt thẳng tới tận cổ, nếu không có Phạm Tiểu Kiều
che ở phía trước, có lẽ cô đã xông lên theo bản năng rồi.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay lúc Từ Tang bổ nhào vào lòng
Từ Tử Sung, cậu lập tức nghiêng người né tránh.
"Wow, Từ Tử Sung ác ghê!", Phạm Tiểu Kiều không nhịn được phải
thốt lên: "Giỏi ghê, động tác mạnh mẽ!"
Cô nàng hoa khôi lảo đảo suýt chút nữa ngã sấp mặt, may mà bám
được vào tường.
Tình huống này thật xấu hổ.