Mắt nhìn đi đâu đấy?
Cô bạn kia được phong là "hoa khôi của lớp", mặt mũi trông cũng
được, trong khối cơ bản được coi là xinh xắn, quan hệ với các bạn nam khá
tốt, đến danh xưng đó của cô nàng cũng là do đám con trai trong lớp phong
cho. Đối với danh hiệu này của cô nàng, Phạm Tiểu Kiều vẫn luôn cười
nhạt, vì trong lòng cô nàng, Hạ Mộng Ngư mới là hoa khôi của lớp. Mà
Phạm Tiểu Kiều vốn là kiểu đã không ưa là không ưa tất, nên cô nàng đều
không mấy thiện cảm với cả danh xưng "hoa khôi" lẫn cô "hoa khôi" đó.
Vốn dĩ Hạ Mộng Ngư chẳng để ý đến chuyện có phải hoa khôi hay
không, danh hiệu đó chẳng có ý nghĩa gì cả, không thêm được điểm nào
cho kỳ thi đại học, bình thường cũng chả có tiền lương. Vậy nên cô không
như Phạm Tiểu Kiều, cô không ác cảm với hoa khôi.
Cho đến hôm nay.
Cho đến lúc này.
Bình thường hoa khôi có câu hỏi gì đều chạy lại nhờ vả lớp phó học
tập là cô, sao hôm nay lại chạy đến chỗ Từ Tử Sung?
Hạ Mộng Ngư tức điên lên được.
Bụng dạ khó lường!
Hạ Mộng Ngư ngồi vào bên cạnh, hoa khôi nhìn thấy cô rồi mà vẫn
không đứng lên, cứ yên vị ở chỗ cô, còn tủm tỉm liếc cô một cái: "Tớ hỏi
Từ Tử Sung đề này cái, ngồi nhờ chỗ cậu một lát nhé."
Không được!
"Không thành vấn đề.", Hạ Mộng Ngư mỉm cười.