EM CHỈ CÓ THỂ THÍCH ANH - Trang 782

Rốt cuộc đất nước mình cũng có một quyền vương. Cái cảm giác này

không thua kém gì cảm giác sung sướng tột đỉnh khi xem Lý Tiểu Long
một chân đá nát bức hoàng phi “Đông Á bệnh phu”* vậy.

Cuối cùng, Từ Tử Sung cũng ngẩng đầu, buông Hạ Mộng Ngư ra. Hốc

mắt cậu tuy còn hơi đỏ, nhưng cảm xúc thì đã kiềm chế được. Nhìn thấy Hạ
Mộng Ngư khóc đến nỗi mước mắt nước mũi giàn giụa, Từ Tử Sung không
nhịn được cười.

Hạ Mộng Ngư cũng lau nước mắt rồi cười với cậu.

“Thật muốn hôn cậu một cái.”, Từ Tử Sung nói.

Hạ Mộng Ngư nói không chút do dự: “Ôm cũng ôm rồi, muốn hôn thì

hôn đi!”

Từ Tử Sung lập tức ôm mặt Hạ Mộng Ngư rồi nặng nề hôn một cái.

Cậu ôm chặt Hạ Mộng Ngư, đến khi dòng nhiệt nóng trong ngực dịu

lại thì cậu mới buông tay. Trong tiếng reo hò của mọi người, cậu đi đến
cạnh trọng tài, đón lấy đai lưng vàng thuộc về mình.

Rất lâu trước đây, họ đã từng mơ ước đến cảnh tượng này.

Người thanh niên trầm mặc đó, cuối cùng cũng đứng trên sân vận

động sức chứa hàng vạn người, trên sàn đấu trung tâm, dưới ánh đèn chói
lòa, trong tiếng nhạc rền vang và tiếng hoan hô điên cuồng của khán giả,
nhận lấy thành tựu thuộc về cậu, trở thành anh hùng của mọi người.

Cơn cuồng nhiệt rồi cũng có lúc kết thúc, bầu không khí sôi nổi cuối

cùng cũng phải yên lặng trở lại.

Đám đông khán giả rời đi, sân vận động không một bóng người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.