EM CHỈ CÓ THỂ THÍCH ANH - Trang 915

Những lúc ấy, anh đều lấy một tấm ảnh dưới gối ra xem. Trong ảnh là

một cô gái với mái tóc ngắn ngủn, đôi môi nở nụ cười đáng yêu. Rõ ràng là
giả vờ cười nhưng vẫn sống động, dễ thương, hệt như một con thú cưng của
đám trẻ.

Sinh động, tràn đầy sức sống.

Kiên định mà lại dịu dàng.

Như một tia sáng le lói hắt ra từ tảng đá, tia sáng ấy cứu vớt Từ Tử

Sung khỏi lạc trong cơn tuyệt vọng. Nghĩ đến một lúc nào đó trong đời này
còn có thể gặp được cô, anh lại buộc mình không được thay đổi.

Tuy anh đã không còn là anh trọn vẹn, nhưng Từ Tử Sung vẫn hi vọng

có thể vì cô mà giữ lại một phần con người mình.

“Cậu muốn trở thành người như thế nào?”

Mười tám tuổi, Từ Tử Sung hỏi Hạ Mộng Ngư.

Ánh mắt của cô rất sáng, cô tủm tỉm cười,“Mình ấy à… Mình muốn là

chính mình.”

Trở thành chính con người mình, một kết quả của vô số những chọn

lựa chồng chéo nhau do sự xoay vần của vận mệnh.

Cô nói cô muốn làm một người có thể nắm chắc vận mệnh của chính

mình, làm một người dám chọn lựa, cũng dám chấp nhận kết quả.

“Từ Tử Sung, cậu có biết trên đời này có gì đau khổ hơn không được

thấu hiểu không?… Chính là cậu không hiểu chính mình.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.