sáng dậy em làm cơm cho anh mang đi làm, tối về cả nhà mình cùng ăn
một bữa đầm ấm…”
Rõ ràng Hạ Mộng Ngư miêu tả một cách rất bâng quơ, nhưng lại
khiến Từ Tử Sung phải suy nghĩ. Nếu không lãng phí năm năm đó, nếu
không có nhiều chuyện ngoài ý muốn đến thế, thì liệu có phải đến giờ họ đã
được sống cuộc sống như những cặp vợ chồng bình thường khác hay
không?
“Trời ơi, anh đừng có dùng ánh mắt buồn bã đấy nhìn em!”, Hạ Mộng
Ngư giơ tay che mắt Từ Tử Sung lại, “Anh mà còn nhìn em như thế là em
khóc đấy.”
Hạ Mộng Ngư thật sự hối hận, trước đây cô chỉ nghĩ Từ Tử Sung là
một người giấu nhiều tâm sự, nhưng cô lại không phát hiện ra, đằng sau vẻ
bạo lực dữ dằn, anh lại đa sầu đa cảm đến thế.
Cứ như sao Hỏa gặp sao Hải Vương vậy…
Sớm biết thì tốt rồi.
Sớm biết anh là người như thế, cô sẽ yêu anh nhiều hơn một chút,
quan tâm anh nhiều hơn một chút.
Nghĩ đến đây, Hạ Mộng Ngư lại thấy áy náy.
Hạ Mộng Ngư lấy tay che kín đối mắt Từ Tử Sung rồi nói tiếp: “Trong
lòng anh, hẳn đây sẽ là truyệnNgười kéo Edward, còn trong lòng em thì là
truyệnNgười đẹp và Quái vật.”
Từ Tử Sung cảm thấy anh không thể ôm cô, ôm cô sẽ gây tổn thương
cho cô, thế nên chỉ nghĩ đến việc từ bỏ.