“Từ Tử Sung này cũng thật là…”, Hạ Mộng Ngư nén giận, “Sao anh
ấy không nói trước với tao một tiếng, hẹn mày đến tiệm áo cưới trước làm
cái gì? Báo hại bọn mình chẳng được nói chuyện thoải mái.”
“Từ Tử Sung á?”, Từ Tang trợn tròn mắt, kinh ngạc hỏi: “Chồng sắp
cưới của mày là Từ Tử Sung ư?”
“Mày không biết à?”
Từ Tang lắc đầu, “Hai đứa mày tài thật đấy, mười năm rồi mà vẫn ở
bên nhau. Haiz, tao còn đang tưởng chồng mày là thằng trọc phú nào cơ.
Wow, anh họ tao làm ăn phát đạt thật đấy… Không hổ là học thần với học
bá, đời nở hoa đến độ này cơ.”
“Mày không biết là Từ Tử Sung tìm mày, thế sao mày lại đến đây?”
Nhắc đến chuyện này, Từ Tang liền tỏ ra khinh khỉnh, “Thật sự là một
lời khó nói hết. Lúc đấy tao đang ở nhà chỉnh ảnh, không biết thế nào lại có
mấy gã mặc áo đen như một đám xã hội đen trong phim xuất hiện trước cửa
nhà tao, sau đó mời tao sang Mĩ chụp ảnh.”
Hạ Mộng Ngư cũng kinh ngạc hệt như Từ Tang. Sao Từ Tử Sung vẫn
thích màu mè như thế, trước mặt bạn cũ mà cũng không bớt bớt đi chút
nào.
“À này, đợi đã…”, Hạ Mộng Ngư kinh ngạc hỏi: “Chụp ảnh, ảnh gì
cơ? Giờ mày là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp à?”
Lúc nãy, nhìn thấy chiếc máy ảnh đeo trên cổ Từ Tang, Hạ Mộng Ngư
đã thấy ngờ ngợ rồi.
“Ừ.”
“Uôi, siêu thế! Cho tao xem ảnh mày chụp cái nào!”